Đàm Thần Tiêu nhìn Sở Lạc Nhất, rồi nhìn sang Thủy An Lạc đang ngồi cạnh đó.
Thủy An Lạc cũng bất lực nhìn con gái mình. Cô biết con bé đang bị tổn thương nhiều lắm mới có thái độ bình tĩnh như vậy, nếu là trước kia con bé sẽ tức giận bất bình, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không.
Trước kia nó để ý ánh mắt của người khác, còn bây giờ nó chỉ cần không thẹn với lương tâm thôi.
“Nhất Nhất, em nghĩ thế là sai rồi. Em mà không đứng ra sẽ chỉ khiến cho những người kia làm mọi việc trở nên trầm trọng hơn mà thôi. Vả lại, rõ ràng lần này có người đã âm mưu làm như vậy, nếu không không có khả năng trùng hợp như thế. Em vừa mới phát biểu xong thì bên kia lại đưa ra một bức tranh y hệt. Cũng bởi vì trước kia em không thèm để ý mới khiến cho những người đó càng được thể lấn tới.” Đàm Thần Tiêu nói với cô.
“Nhưng em nói liệu có ai tin không? Bọn họ sẽ chỉ nói là, ba cô ta là Sở Ninh Dực, có tiền thì đen cũng thành trắng, em có thể làm được gì? Đến lúc đó cũng chỉ mình em tự rước lấy nhục thôi.”
“Vì sao lại không nói, chẳng lẽ con gái của Sở Ninh Dực ba lại không thể có tài năng của mình sao?” Sở Ninh Dực từ bên ngoài trở về, nghe thấy con gái nói thế liền đùng đùng nổi giận.
Thủy An Lạc đứng dậy chạy tới ôm lấy cánh tay anh. Sở Ninh Dực hơi cúi đầu. Thật kỳ lạ là, cơn tức giận vừa rồi của anh đã hoàn toàn biến mất.
Thủy An Lạc là người có được bản lĩnh này đấy, không phải sao?
Sở Ninh Dực lật tay nắm chặt lấy tay của Thủy An Lạc. Anh dắt cô ra sofa ngồi, sau đó tự mình ngồi xuống bên cạnh con gái: “Nhất định phải nói chuyện này cho ra nhẽ. Con là con gái ba, không phải sinh ra để làm bao cỏ.”
Sở Lạc Nhất hơi cúi đầu, tiếp tục ăn dưa hấu, cô không nói tiếp, bởi vì nếu nói sẽ làm tổn thương đến ba. Cô đâu bị điên mà vì những người xa lạ kia mà làm tổn thương đến ba mình.
Đàm Thần Tiêu gật đầu đồng ý với Sở Ninh Dực. “Bây giờ mà có mở họp báo cũng vô dụng, sẽ chỉ bị người ta xem như là ngụy biện thôi. Tôi có một ý, chúng ta giúp Nhất Nhất làm bài phỏng vấn, để em ấy vẽ một bức tranh ngay tại chỗ. Nhưng trước lúc đó chúng ta chắc chắn phải lấy ra được chứng cứ chứng minh bức họa của người kia là đồ dởm đã.”
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, chớp mắt với Đàm Thần Tiêu. “Lúc em vẽ bức tranh kia còn đang bị ba cấm túc, làm gì có người nào biết.”
Sở Ninh Dực: “...”
Đó là khoảng thời gian sau khi cô ở khu thiên tai về, đúng là anh đã từng nhốt Sở Lạc Nhất mấy ngày ở trong nhà.
“Nếu như là bắt chước thì chắc chắn có sơ hở, bức tranh vốn là do em vẽ, em thử đi xem tác phẩm của tên đó đi, chưa biết chừng lại tìm ra được sơ hở nào đó.” Đàm Thần Tiêu nói. “Cô đang nghĩ cách để em vào kho tranh một lần.”
Sở Lạc Nhất khẽ gật đầu, tiếp tục công cuộc gặm dưa hấu.
Dù sao cô cũng đâu thèm để ý, nhưng chuyện tìm sơ hở thì nhất định cô có thể làm được, tên kia chắc chắn không biết, thời điểm cô vẽ bức tranh đó, mấu chốt của bức tranh này là một con rồng, nằm ngay bên dưới lớp màu ở dãy núi.
Nhưng điều muốn chứng minh bây giờ là thời điểm vẽ trước sau của hai bức tranh này chứ không phải là vấn đề thật giả.
Đàm Thần Tiêu không ở lại lâu, nói xong chuyện này là đi luôn.
Sở Lạc Nhất để đĩa dưa hấu mới ăn được một nửa xuống, đứng dậy phủi phủi cái mông nhỏ của mình, ôm Sở Ninh Dực rồi hôn ba một cái thật kêu: “Ba đừng tức giận vì những kẻ không ra gì kia, con không sao. Ba nhìn đi, không phải con vẫn rất ổn đấy à?”
Sở Ninh Dực trừng mắt với con gái: “Đi lên lầu đi, nhìn là đã thấy phiền rồi.”
“Không ngờ ba lại nói con phiền. Con là con gái duy nhất của ba đấy. Ba không biết ba nuôi thương con đến mức nào đâu, thế mà ba lại còn chê con phiền à?” Sở Lạc Nhất nói bằng giọng tội nghiệp.
Sở Ninh Dực: “...”
Thủy An Lạc chỉ biết dở khóc dở cười. Con bé này đúng là biết ăn nói, rõ ràng là biết ba nó để ý nhất là chuyện này.
Sở Ninh Dực cười mắng một tiếng, đuổi ngay con gái lên lầu.