“Ảnh hưởng thì nhất định sẽ có, lần này nhất định sẽ phê bình toàn quân, nhưng cũng không phải chỉ phê bình một mình anh, không sao cả đâu.” Cố Tỉ Thành không thèm để ý chút nào, nếu như để ý, anh đã không làm như vậy rồi.
Sở Lạc Nhất hung tợn nói: “Đúng là đồ phân chuột.”
Cố Tỉ Thành vươn tay vuốt tóc Sở Lạc Nhất, hôn lên trán cô, “Em là sinh viên trên danh nghĩa của Đại học Q à? Là kiểu sinh viên không cần phải lên lớp ấy hả?”
“Đúng vậy, nhưng bọn họ đều ở đây, em đi theo chỉ để treo cái mác thôi.” Sở Lạc Nhất tìm một vị trí thoải mái ở trong lòng anh nằm xuống, lại nghịch ngón tay anh, “Mấy ngày nữa em định đi Hoàng Sơn, anh có xin nghỉ được không?”
“Thời gian này thì không được.”
“Được rồi.” Tuy rằng thất vọng nhưng Sở Lạc Nhất cũng không thực sự tức giận, “Vậy em đành đi một mình vậy.”
Cố Tỉ Thành thấy hơi áy náy với cô, “Em nghĩ kỹ chưa, ở bên anh, thời gian anh có thể ở bên cạnh em gần như không có. Có lẽ cũng chỉ có thể trò chuyện tán gẫu với em mỗi ngày thôi.”
Sở Lạc Nhất chớp mắt, cố sức cắn một cái lên cánh tay anh, “Làm như em vừa mới quen anh vậy, không phải anh hôn rồi không chịu nhận nữa đấy chứ? “
Cố Tỉ Thành cười thành tiếng, ôm chặt cô vào lòng, “Không dám, dù sao thì anh cũng không thể đắc tội nổi với kiểu con ông cháu cha như em đâu.”
Sở Lạc Nhất biết anh đang nói đùa, vẫn dùng khuỷu tay ra sức huých anh một cái.
Cố Tỉ Thành tiếp tục cười, ôm cô cúi đầu nói gì đó.
“Tỉ Thành?”
Một giọng nói đầy khiếp sợ của phụ nữ đột nhiên vang lên, phá vỡ sự giữa thân mật của bọn họ.
Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía người phụ nữ đứng ngoài cửa.
Là một bác sĩ, trông tuổi tác có vẻ sấp sỉ Cố Tỉ Thành. Lúc này trên mặt cô ta tràn đầy khiếp sợ, giống như không thể chấp nhận được cảnh tượng mình đang nhìn thấy.
Nụ cười trên mặt Cố Tỉ Thành tắt lịm trong nháy mắt, nhìn người phụ nữ vừa bước vào cửa.
Cặp mắt to Sở Lạc Nhất đảo quanh, cuối cùng lại rơi vào trên người của Cố Tỉ Thành.
“Thiên Thiên, sao cậu lại ở đây?” Cố Tỉ Thành nhíu mày hỏi.
Châu Thiên Thiên tiến vào, bật cười: “Mình đi làm, đương nhiên phải ở đây rồi. Còn cậu, sao cậu lại ở đây thế?”
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, người phụ nữ này thích Cố Tỉ Thành.
Cho nên, Sở Lạc Nhất không nhịn được mà tiếp tục đánh giá người phụ nữ kia. Bề ngoài, không tính là xấu, dáng người cũng bình thường, đơn giản mà nói, đây là một người phụ nữ bình thường.
Thế nhưng người phụ nữ bình thường này hình như có quan hệ không bình thường với người đàn ông đang ôm cô.
Cho nên, Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tỉ Thành, dùng ánh mắt ra hiệu: Giải thích đi nhỉ?
Cố Tỉ Thành nhanh chóng tiếp thu được tín hiệu của cô, hơn nữa nhanh chóng đáp lại.
“Bạn thời đại học của anh, Châu Thiên Thiên. Đây là bạn gái của tôi, Sở Lạc Nhất.” Cố Tỉ Thành giới thiệu một cách đơn giản thân phận của hai người.
Sở Lạc Nhất rõ ràng cảm giác được, vào lúc Cố Tỉ Thành nhắc đến hai chữ bạn gái kia, Châu Thiên Thiên hơi sững lại.
Nhưng mà vậy cũng đúng, người đàn ông hoàn mỹ như Cố Tỉ Thành, không ai thích mới là kỳ quái.
“Em chào chị.” Sở Lạc Nhất thoải mái đưa tay ra.
Châu Thiên Thiên dừng một chút, cuối cùng vẫn duỗi tay ra, miễn cưỡng cười cười: “Chào em, chị không biết Tỉ Thành có bạn gái từ lúc nào cơ đấy. Trước chị còn tưởng rằng cậu ấy định độc thân cả đời nữa cơ.”
“Sao có thể như thế được? Bọn em quen nhau đã tám năm rồi, sao anh ấy lại độc thân được, anh nói coi?” Sở Lạc Nhất tỏ ra ngạc nhiên nhìn Cố Tỉ Thành, đôi mắt to chớp chớp. Cô nàng này đang muốn đọ độ thân thiết với cô à? Ai mà không biết chứ!