Thấm Tâm Viên, thành phố A.
Sư Hạ Dương đang đợi ở nhà họ Sở.
Mà Sở Lạc Ninh chưa kết thúc kỳ nghỉ lúc này cũng có thời gian ở bên cạnh mẹ, tuy vẻ có vẻ như đã bị ba ghét bỏ rồi.
Sở Lạc Ninh nghe thấy lời Sư Hạ Dương nói lại cười với vẻ thần bí.
“Chuyện tốt mà, Niệm Niệm thích Sở Húc Ninh còn gì? Cộng với việc chúng ta cũng biết rõ về nhà họ Sở, có gì không yên tâm đâu. Ba, ba nói thử xem?” Sở Lạc Ninh cười rất nho nhã, nụ cười giống như đúc cùng một khuôn từ ba anh khiến người ta cảm thấy... nguy hiểm.
Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn con trai, dường như biết rằng trong chuyện này thằng bé đã làm gì.
Sở Lạc Ninh vẫn cười, là nụ cười nho nhã như ban nãy, cứ như bản thân mình không hề làm gì cả.
Tiếc rằng, anh đã quên mất rằng người đàn ông đối diện là ba anh, là một người đàn ông còn sắc bén hơn cả anh nữa.
“Chuyện này sao lại chạy tới hỏi tôi? Từ bao giờ mà tôi phải quan tâm cả chuyện riêng của cậu thế?” Sở Ninh Dực điềm nhiên hỏi.
Sư Hạ Dương khựng lại, đưa tay bóp trán, anh ta đúng là bị điên thật rồi.
“Sư phụ, hôm nay đến để nói với anh chuyện của Mạch Thụy.” Đây mới là mục đích chính này.
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, nhìn Sở Lạc Ninh ngồi bên cạnh, “Lên nói với mấy đứa bé kia, chú ý an toàn, đừng để người ta chỉnh đốn mình. Lần này không có ai giúp chúng đâu. Phải làm thế nào, dựa vào chúng nó hết.”
“Được, con biết rồi, hai cái bánh bao nhà chúng ta sẽ không chịu thiệt đâu.” Sở Lạc Ninh nói dứt câu đã đứng dậy, rõ ràng ý của ba là bảo anh rời đi.
Sau khi Sở Lạc Ninh đi rồi, Sư Hạ Dương mới mở lời, “Sau lưng Mạch Thụy có một người đàn ông là Bạch Hoành, là người nâng đỡ Mạch Thụy suốt thời gian qua. Người này, sư phụ có quen không?”
“Bạch Hoành?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi lại, “Tuổi tác thế nào?”
“Theo tư liệu thì hai mươi tám tuổi, lớn hơn Mạch Thụy tám tuổi, nhưng đã là một quản lý có tầm, là chủ mưu trong chuyện của Sở Lạc Duy lần này.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
“Cũng có nghĩa là, chuyện lần này nhằm vào Lạc Duy à?”
“Trước mắt thì là vậy, chuyện là thế này.” Sư Hạ Dương kể hết chuyện mình nghe được cho Sở Ninh Dực biết.
Sở Ninh Dực đứng vậy, hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại vài vòng rồi mới nói, “Cho người giám sát Bạch Hoành. Mới hai mươi tám tuổi đã có thể leo lên được vị trí như hiện tại, người đàn ông này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.”
“Vâng.” Sư Hạ Dương nói xong cũng đứng dậy, “Còn một chuyện nữa, Chó Vàng nhắc đến chuyện món đồ thưởng thức bị bán cho phú thương ở Mỹ. Hơn nữa lúc trước Chó Vàng bắt cóc Sư Niệm có nhắc tới chuyện bộ phim. Bộ phim được phát sóng trong thời gian Chó Vàng ở tù, hắn ta không thể nào biết được.”
“Nước Mỹ, phú thương, Bạch Hoành, Mạch Thụy, James.” Khi Sở Ninh Dực nhắc tới cái tên cuối cùng, Sư Hạ Dương liền ngẩng phắt lên.
“James? Ba của Mạch Thụy?” Tất nhiên là người đã chết trong tay Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực khẽ nhếch môi, “Cái gọi là, đốt cỏ không đốt sạch, gió xuân hây hẩy lại lên cao, nhổ cỏ không tận gốc, về sau hậu họa sẽ khôn cùng, chuyện này tạm thời cậu đừng quan tâm, nếu chúng đã đặt mục tiêu là Lạc Duy, vậy thì cứ để nó tự mình ứng phó lấy.”
“Nhưng sư phụ, Lạc Duy vẫn còn nhỏ.” Sư Hạ Dương lo lắng.
“Mười tám rồi, không còn nhỏ nữa, lúc tôi và cậu mười tám tuổi đã ở trên chiến trường rồi đấy.” Sở Ninh Dực nói, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc đang xuống lầu. Anh khẽ giơ tay để Sư Hạ Dương không nhắc đến chuyện này nữa.
Dù sao thì anh cũng không muốn để Thủy An Lạc phải lo lắng.