Online chờ là không thể, không ai trả lời cô, cho nên Sở Lạc Nhất bỏ di động xuống đứng dậy tìm quần áo, đáng tiếc vì đi tập quân sự cho nên cô không đem theo nhiều quần áo lắm, cũng chỉ có mấy cái quần sooc và áo sơ mi bình thường.
Kiều Vi Nhã tắm rửa xong quay về liền thấy trên giường la liệt toàn quần áo. Cô ồ lên một tiếng: “Ngửi thấy mùi thiếu nữ ngớ ngẩn sắp đi hẹn hò rồi nha.”
“Đồ không biết yêu là gì mau tránh ra đi. Chị phải gọi điện cho mẹ, bảo mẹ gửi cho chị mấy bộ đồ mới được.” Sở Lạc Nhất đẩy cô nàng đang ngồi trên quần áo của mình ra, cả người đều toát ra bong bóng màu hồng của các thiếu nữ đang yêu.
Kiều Vi Nhã liếc nhìn cô như liếc một đứa ngốc, “Cố Tỉ Thành tỏ tình rồi à?”
“Trước khi anh ấy tỏ tình chị đã từ chối rồi, ha ha~” Sở Lạc Nhất nói, cầm lấy một chiếc áo hồng nhạt và một cái quần sooc bò, “Bộ này thế nào?”
“Không phải chứ, chị đã từ chối rồi còn mặc đẹp cho ai xem nữa?”
“Quên đi, loại người không có người trong lòng như em chắc chắn không hiểu được đâu.” Tâm trạng của Sở Lạc Nhất giờ tốt vô cùng. Cô tiếp tục chọn quần áo, tiện thể cầm lấy di động, bắt đầu gọi điện cho Thủy An Lạc.
Kiều Vi Nhã cầm gối đập cho cô chị một cái, ai bảo cô không có trái tim thiếu nữ hả.
“Alo, ba à~” Sở Lạc Nhất cười tít mắt gọi, nếu đổi lại là Sở Lạc Ninh hay Sở Lạc Duy thì chắc đã bị Sở Ninh Dực quát cho bay thẳng đến nước Mỹ rồi.
“Sao vậy, bảo bối.” Sở Ninh Dực rõ ràng đã ngủ, nhưng duy chỉ có con gái và bà xã là có thể tránh khỏi cơn giận lúc bị đánh thức của anh.
“Con muốn gặp mẹ.” Sở Lạc Nhất nói.
“Mẹ con ngủ rồi, sao thế?” Con gái không tìm anh? Sở tổng thấy rất ghen tị.
“Ba, con cần mấy bộ đồ, phải đẹp!” Sở Lạc Nhất nhấn mạnh chữ đẹp.
Sở Ninh Dực trong nháy mắt tỉnh táo hơn, vuốt mũi mình, sau đó cẩn thận đứng dậy xuống giường, “Con gái, con lại đi tin tưởng con mắt của mẹ con à?” Sở Ninh Dực khó tin nói, bước vào phòng của con gái, “Con gái ba sắp đi hẹn hò hả?”
“Ba anh minh, con đi gặp Sáu Chấm.” Sở Lạc Nhất không hề giấu giếm nói.
Sở Ninh Dực khựng lại một lúc, “Cậu bạn trên mạng của con ấy hả?”
“Vâng ạ, ba, con gái ba định lộ diện rồi, ha ha, ba có vui không, có ngạc nhiên không, có bất ngờ không?”
“Con nghĩ ba sẽ vui sẽ ngạc nhiên sẽ bất ngờ à?” Đùa chắc, không có người cha nào muốn trao con gái mình cho kẻ khác. Anh có một cô con gái bảo bối mà cũng đủ khiến Sở Lăng Phong ghen tị phát điên lên rồi đấy.
“Ba yên tâm, đời này người đàn ông con yêu nhất họ Sở tên Ninh Dực. Đó là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế gian này, không có người thứ hai. Hình tượng trong lòng con hai mét tám không cần phải mang độn giày.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nịnh nọt.
Sở Ninh Dực cười mắng một câu, nhưng cũng dốc lòng giúp con gái chọn quần áo.
Người cha cũng là một sự tồn tại mâu thuẫn, không muốn giao con gái cho bất cứ người đàn ông nào khác, cùng lúc đó lại hy vọng con gái tìm được một người thật lòng tốt với con bé.
Xem đi, đây chính là ba đấy.
“Ba không phản đối chuyện con đi gặp bạn trên mạng, nhưng con phải dẫn anh con đi cùng, làm vậy không phải là không tin đối phương, mà như vậy là một kiểu thể hiện trách nhiệm đối với cả con và bạn con.” Sở Ninh Dực chọn xong quần áo, vẫn đang dặn dò con gái.
“Con còn tưởng ba sẽ phản đối cơ.”
Sở Lạc Nhất thấy ấm áp trong lòng. Đây có lẽ chính là nguyên nhân anh Cả anh Hai chưa bao giờ cãi lại ba, bởi vì ba lúc nào cũng hiểu họ. Cho dù là sai lầm, ba cũng sẽ không phản đối, chỉ khi nào họ thất bại mới nói với họ rằng: Có ba ở đây.