Vẻ khó chịu của các chiến sĩ đối với các sinh viên trong khoảnh khắc này bỗng tan biến hoàn toàn.
Vốn cũng chẳng hề có thù hằn sâu sắc, họ chỉ để tâm tới việc các sinh viên tập luyện không nên thân mà thôi.
Sáu giờ mười lăm phút, buổi huấn luyện kết thúc, mọi người có thể đi ăn cơm.
Kiều Vi Nhã tới tìm Sở Lạc Nhất, kéo cô tới nhà ăn.
Sở Lạc Duy nheo mắt, đứng ở một chỗ xa xa nhìn theo họ, sau đó quay người đi về phía khu nhà ở.
Sở Vi thở dài, cậu nói xem cậu có ý gì đây hả?
Nhưng Sở Lạc Duy vừa đi được vài bước đã bị người ta chặn đường.
Khương Miêu Miêu đứng trước mặt Sở Lạc Duy với vẻ ngạo mạn, “Cậu biết tôi là ai không?”
Sở Lạc Duy đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, thản nhiên nói, “Cô có tư cách để tôi biết cô là ai à?”
“Sở Lạc Duy...” Khương Miêu Miêu nổi giận, “Chúng ta đã từng gặp nhau.”
“Người quá xấu trước nay tôi không nhớ nổi, tránh ra.” Sở Lạc Duy không thèm nhìn cô ta lần nào nữa, đi thẳng.
Sở Lạc Nhất đã đi được một quãng xa quay đầu lại là thấy ngay cảnh này, bèn vỗ vai Kiều Vi Nhã, “Ôi ôi ôi, nhìn bên kia kìa, nhìn bên kia kìa.”
Kiều Vi Nhã quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy hai người bên kia.
“Ôi chao, thơm ngon gớm nhỉ, hoa khôi khoa Kinh tế ngã xuống rồi, hoa khôi khoa Báo chí xông lên ha, hoa khôi khoa Mỹ thuật của chị bao giờ lên thế?” Kiều Vi Nhã cười châm chọc.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, “Khoa Mỹ thuật không lên đâu, lên thì sẽ thành loạn luân mất.”
“Chị biến đi, có thể giữ tí mặt mũi nào không vậy?” Kiều Vi Nhã cười cười mắng cô. Chị ấy đang ám chỉ mình chính là hoa khôi của khoa Mỹ thuật đó hả?
Không biết người bên đó nói gì, sắc mặt Khương Miêu Miêu vô cùng khó coi.
“À!!! Chị nhớ ra cô ta là ai rồi.” Sở Lạc Nhất đột nhiên kêu lên, “Sau khi ông ngoại chị chuyển vào sống ở bộ Tư Lệnh, không phải là sống cùng với cái gia đình đáng ghét họ Miêu đó sao? Mẹ của cô ta chính là người năm đó đòi gả cho ba chị đấy. Ông Miêu kia là ông ngoại cô ta, chị từng gặp cô ta ở quân khu.”
Khóe miệng Kiều Vi Nhã co giật, “Con gái không gả vào nhà chị được nên để phần việc cho cháu ngoại hả, ông Miêu kia cố chấp thế.”
“Chính là ông già chết tiệt quậy tưng bừng lên hồi ba mẹ em kết hôn đấy.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, “Còn nghĩ tới việc làm chị dâu chị á, nghĩ hay thế.”
Kiều Vi Nhã gõ nhẹ vào cằm mình, nhìn Sở Lạc Duy bỏ đi. Khương Miêu Miêu có vẻ rất tức giận, lớn tiếng hét một câu khiến cả Kiều Vi Nhã cũng nghe thấy được.
“Cậu biết Kiều Vi Nhã kia là dạng người gì không? Đã xấu xí, gia cảnh không tốt, còn chém gió rằng mình là con gái của Phong Phong. Cô ta luôn dùng vị trí đứng để nhìn cậu đó, sao cậu không phản bác gì hả?”
Xấu xí?
Gia cảnh không tốt?
Chém gió rằng mình là con gái của Phong Phong?
Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Nhất, cái cô này sao lại nói ra câu như vậy nhỉ.
Sở Lạc Nhất cười sắp rồ lên luôn rồi, “Hay là đi qua bên đó tháo kính ra cho cô ta nhìn?”
“Ông đây sợ hù chết cô ta ấy chứ, đi thôi, đi thôi, phiền lắm.” Kiều Vi Nhã nói, kéo Sở Lạc Nhất đi thẳng.
Sở Lạc Duy quay đầu lại, nhìn Khương Miêu Miêu, “Cô ấy xấu tôi cũng thích cô ấy. Tốt nhất là cô ấy không có tiền, nếu không thì tiền của tôi phải làm sao? Cô ấy có phải con gái của Phong Phong hay không cũng đâu liên quan gì tới cô nhỉ. Nếu như là thật thì cũng chỉ khiến cô càng tự ti hơn thôi.” Sở Lạc Duy dứt lời, không buồn dừng lại thêm một chút nào nữa, quay người đi thẳng.
Sở Vi sờ mũi, không phải cậu ấy biết ăn nói lắm sao? Sao không nói cho Kiều Vi Nhã nghe chứ?
Sân tập nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Khương Miêu Miêu đang phừng phừng tức giận vẫn đứng nguyên tại chỗ.