Gặp được đúng người vào đúng lúc, lời nói ra mới đúng được.
Cho nên bây giờ, sao có thể gọi là đúng lúc đây?
Sở Lạc Duy ngồi xuống liền ngồi luôn cả một đêm.
Ngày hôm sau, ông trời vẫn chưa nghe thấy tiếng kêu gào của Sở Lạc Nhất, vẫn là một ngày nắng, thậm chí mặt trời còn gay gắt hơn hôm qua.
Quân phục ướt sũng, ai cũng ôm hy vọng, nhưng khi huấn luyện viên ôm một đống quân phục mới bước vào, tất cả mọi người đều đờ đẫn cả ra.
Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn quân phục mới, lại ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành, “Anh ơi, phục vụ trong quân đội của các anh có phải quá tốt rồi không?”
“Vì em... các em.” Cố Tỉ Thành nói một cách ẩn ý, “Để các em có thể luyện tập một cách tử tế, được rồi, năm phút thay quần áo rồi xuống dưới tập hợp.” Cố Tỉ Thành nói xong, bước nhanh ra ngoài.
Sở Lạc Nhất: “...”
Tại sao cô có cảm giác mình lại bị ghẹo vậy nhỉ?
Hôm nay vị Ma vương kia không xuống, cho nên tâm trạng cũng mọi người cũng tự động thả lỏng hơn.
Bài tập huấn luyện hôm nay là đi nghiêm, Kiều Vi Nhã cuối cùng cũng không phải nhìn Sở Lạc Duy nữa rồi.
Hôm nay tâm trạng của Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Duy đều không ổn lắm. Cảm giác lạnh lẽo khiến Sở Vi cảm thấy không cần điều hòa nữa, hoàn toàn có thể đối phó với cái thời tiết nóng nực này rồi.
Điều kỳ lạ là, hôm nay các sĩ quan không mặc quân phục mà mặc thường phục, hơn nữa sắc mặt họ như đóng băng vậy, có thể thấy không một ai vui vẻ gì.
“Cao độ, bốn mươi lăm độ, chân còn lại tạo thành góc vuông thẳng đứng với mặt đất, cánh tay vung theo chân, cũng là góc bốn mươi lăm độ, tay còn lại ngón giữa sát với đường chỉ quần, một hai một hai, chú ý lực... đầu đất hả? Tính dùng cái sức như thêu hoa thế này để tự sát đấy à?”
...
Sĩ quan huấn luyện rất quạu, y như thời tiết vậy.
“Thầy ơi, chúng em không phải quân nhân, tại sao phải huấn luyện nghiêm khắc như vậy?”
Cuối cùng cũng có người tiên phong phản kháng.
“Đúng đấy ạ, thời cấp hai cấp ba ai mà chẳng từng tập quân sự, coi chúng em như gia súc à?”
“Thầy ơi, chúng em là học sinh, không phải quân nhân, huấn luyện như thế này đúng là không coi chúng em là người nữa rồi. Bây giờ là thời thái bình thịnh vượng, ai còn huấn luyện như thế này nữa?”
...
Tiếng phản đối càng lúc càng to, sĩ quan huấn luyện của các đội quát ầm lên, càng khiến tiếng phản đối to hơn, như một cuộc biểu tình trên đường phố vậy.
Cố Tỉ Thành từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng đứng đó, nhưng Sở Lạc Nhất nhìn ra sự khinh thường trong mắt anh.
Sự khinh thường dành cho đám người được coi là sinh viên đại học ấy.
Nhưng Sở Lạc Nhất không thấy phản cảm với ánh mắt này.
Bởi vì trước đó không lâu, cô mới trải qua chuyện các chiến sĩ đã phải hy sinh khi gặp nạn trong cuộc giải cứu thiên tai.
Đây là điều mà các sinh viên đại học như họ mãi mãi không làm được.
“Bípppp...”
Tiếng còi đột ngột vang lên, tất cả các sĩ quan bỗng chốc đứng thành một hàng, sau đó nhanh chóng chạy về một phía khác.
Trước khi đi, Cố Tỉ Thành liếc nhìn Sở Lạc Nhất, nhưng không dừng lại, cũng nhanh chóng rời đi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
“Hờ, sợ rồi chứ gì? Còn tiếp nữa, tôi sẽ kiện họ tội ngược đãi.” Nam sinh đầu tiên lên tiếng phản đối nói một cách đắc ý.
“Mất mặt.” Giọng của Sở Lạc Duy không lớn, nhưng lại rõ ràng đến mức tất cả mọi người đều nghe được.
“Cậu nói gì cơ?”
Nhưng Sở Lạc Duy không buồn để tâm, mà đi theo hướng mà họ vừa đi khỏi.
Bởi vì cậu chú ý tới việc tất cả người trong quân đội đều chạy về phía cửa, trừ khi có chuyện gì đó rất lớn đã xảy ra.
Trước cổng quân đội, ba chiếc xe có phù hiệu đỗ ngay ngắn trước cửa, cổng được mở rộng, một lữ, ba đoàn, chín doanh, hai mươi bảy liên, tám mươi mốt trung đội, hai trăm bốn mươi ba tiểu đội, phân từng cấp cũng gần hai nghìn người, đứng xếp hàng thẳng thớm theo các tiểu đội.
Sở Húc Ninh đứng đầu với tư thế chuẩn mực nhất của quân nhân, hai chân thẳng tắp như bút chì, hai tay buông dọc theo chỉ quần, đợi người trong xe bước ra.