Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã với vẻ kinh hoàng, em bị kích thích thì thôi, đừng lôi chị vào chứ.
Cố Tỉ Thành nhướng mày, “Cô ấy nói cô ấy có bạn trai rồi, tôi không thể đào góc tường nhà người ta được.”
“Bạn trai gì chứ? Đối tượng yêu đương qua mạng chưa gặp bao giờ cũng tính là bạn trai được hả?” Kiều Vi Nhã khinh bỉ.
Yêu đương qua mạng?
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất đang cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó nói, “Thực ra tình yêu qua mạng cũng có thể thành sự thật mà.”
“Vậy anh đã thấy tình yêu nào yêu nhau tám năm mà không biết đối phương là ai chưa? Như thế á, chết rục đến mức xương bay theo gió về thời cổ đại luôn rồi ấy!”
Cố Tỉ Thành: “...”
“Tám năm thì đã sao? Em còn chưa có đâu đấy.” Sở Lạc Nhất phản bác, “Em mau ăn cơm đi, em mà còn nói nữa, chị đuổi em đi đấy.”
Tám năm?
Tình yêu qua mạng?
Tình yêu qua mạng tám năm.
Hai từ này kết hợp lại, không hiểu sao lại khiến người ta thấy thú vị, vì thế ánh mắt anh nhìn Sở Lạc Nhất cũng mang theo ý vị khác.
“Sao chị với cái bánh bao rau kia đáng ghét y như nhau vậy?” Kiều Vi Nhã trợn mắt.
Sở Lạc Nhất cũng trợn mắt theo, em ngốc thế còn trách gì chị?
Người ta ghen vì em nói chuyện với chàng trai khác, tự em không biết, em trách chị chắc?
Sau bữa cơm trưa, Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất cùng cảm ơn rồi rời đi.
Hai người kia đi rồi, Cố Tỉ Thành mới vào phòng làm việc, mở máy tính lên nhập vào ba chữ “Sở Lạc Nhất” vào.
Họa sĩ thiên tài, truyền nhân của rồng, đệ tử cuối cùng của họa sĩ quốc tế bậc thầy Đàm Thần Tiêu...
Có rất nhiều cách nói về cô, còn về cái tên truyền nhân của rồng, đó là bởi vì thứ mà Sở Lạc Nhất vẽ đẹp nhất là rồng, mỗi một tập tranh của cô đều có một con rồng, cho nên người ta gọi cô là truyền nhân của rồng.
Trên mạng, mọi người đều đánh giá về cô rất tốt, cho đến khi anh nhìn thấy ở nơi mờ nhạt nhất có một bài đăng về cô, liên quan tới triển lãm tranh đầu tiên của cô, bên trên còn kèm ảnh, là tin tức cô bị mắng dựa dẫm vào ba mình để làm trò.
Năm năm trước, cô mười ba tuổi.
Cố Tỉ Thành đưa tay chống cằm, năm năm trước hả, đây cũng là một mốc thời gian thú vị.
“Lạc Thần?” Cố Tỉ Thành khẽ lẩm nhẩm cái tên này, sau đó lấy điện thoại mở QQ ra, quả nhiên hình đại diện của cô vẫn xám xịt.
Khóe miệng Cố Tỉ Thành khẽ nhếch lên, cảm giác cay đắng lạ lẫm khi cô nói mình có bạn trai ban nãy bỗng chốc biến mất hoàn toàn, ngược lại là cảm giác may mắn, xen lẫn... vui mừng.
Sở Lạc Nhất, Sở Lạc Nhất, đúng là một cái tên hay.
***
Một rưỡi chiều, ánh nắng gay gắt oi bức của mùa hè chiếu xuống mặt đất.
Lúc này đội hình bắt đầu tập hợp, vào đúng lúc nóng nhất.
Có vài sinh viên đã chịu không nổi mà nói kháy nói khóe, thậm chí còn nói thẳng với giáo viên đi theo đội rằng đây là hành động ngược đãi.
Giáo viên quản lý chính trao đổi với Sở Húc Ninh, cường độ huấn luyện như thế này có phải hơi quá đà hay không, tiếc rằng không có kết quả gì, chỉ nhận được một câu: Tôi không cầu xin các bạn đến đây.
Mặt trời buổi chiều quá gắt, cho dù là nam sinh cũng có vài người không trụ nổi, cho nên lúc này đội hình đã không còn nghiêm chỉnh như lúc ban đầu nữa.
“Nghỉ tại chỗ năm phút.”
Câu này vừa dứt, đội hình bỗng chốc chia năm xẻ bảy rời rạc hẳn, thậm chí có người không ngại cái nóng trên mặt đất mà ngồi phệt luôn xuống.
Kiều Vi Nhã không hiểu, tại sao vẫn chưa tách ra để huấn luyện, cô thực sự không muốn đối mặt với anh chàng ở phía đối diện nữa, nếu không cô sợ mình sẽ không chịu nổi, thù cũ hận mới cộng gộp tích đầy đầu, một cái tát vung lên là bợp chết cậu ta.
“Sở Lạc Duy, đây là nước tớ mang theo, cho cậu nè.” Cô gái hôm qua lại tới, õng ẹo nói.
Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã xì một tiếng, tiếp tục ngồi dưới mặt đất quạt lấy quạt để, trời nóng thế này còn chạy lung tung, không sợ cảm nắng à.