Ýthức được mình đang nghĩ cái gì, Sở Lạc Nhất vội vàng lắc đầu, nghĩ nhiều quá, đã hứa sẽ duy trì quan hệ yêu đương qua mạng thuần khiết rồi cơ mà.
Tối đó gà bay chó sủa cả đêm, sau cùng Sở Lạc Nhất vừa ngủ thì đã đến lúc phải dậy, lại phải đối diện với một đống nữ sinh oán thán.
Ngày đầu tiên của kỳ tập huấn quân sự, sáu rưỡi sáng mà đội ngũ còn chưa chỉnh tề, đội hình rời rạc, thậm chí có người còn chưa mặc được quần áo cho đàng hoàng.
Sở Húc Ninh từ bên trên nhìn xuống, mặt đen như đít nồi.
“Sĩ quan huấn luyện của các đội, năm phút.” Sở Húc Ninh gằn giọng.
Các sĩ quan huấn luyện đáp lời, vội vàng yêu cầu học sinh các lớp chỉnh trang lại quần áo.
Sĩ quan huấn luyện tìm vài học sinh quần áo tề chỉnh để giúp đỡ, mà Sở Lạc Duy và Sở Vi bị chọn phải.
Không ít con gái trong khoa Kinh tế bước lên nhờ Sở Lạc Duy giúp đỡ. Kiều Vi Nhã đứng ở phía đối diện nhìn qua bằng đôi mắt lạnh lùng. Đúng là một tên lẳng lơ, đi đến đâu cũng lẳng lơ được, một mình cậu ta mặc đồ ưa nhìn chắc?
“Báo cáo huấn luyện viên, em có thể giúp ạ.” Kiều Vi Nhã đột nhiên nói to.
Giọng của cô quá to khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Nhất là Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy đang từ chối các nữ sinh khác vội ngẩng đầu lên nhìn cô gái bên đó. Cô đang nói chuyện với sĩ quan huấn luyện, thành thạo chỉnh bộ đồ không ngay ngắn của mình về trạng thái tiêu chuẩn nhất trong ánh mắt nghi ngờ của sĩ quan huấn luyện.
“Không ngờ bạn Kiều có khả năng này, được, học viên nữ ở bên này giao cả cho bạn nhé.” Sĩ quan huấn luyện cũng không lớn tuổi lắm, trông có vẻ khoảng mười bảy mười tám, lúc cười còn lộ ra hai chiếc răng khểnh.
“Ấy đừng, người cùng giới sẽ kỵ nhau. Huấn luyện viên, anh thấy họ đang chờ anh dạy không, chi bằng để tôi dạy nam sinh cho?” Kiều Vi Nhã cười đến mức hai mắt cong lên.
Sở Lạc Duy: “...”
Giỏi, giỏi lắm.
Sở Lạc Duy vốn định từ chối bỗng quả quyết chỉ dạy nữ sinh trước mặt mình.
Bởi vì khoa Mỹ thuật ít người, mà tốc độ của Cố Tỉ Thành cũng nhanh, cho nên chỉ một phút đã xong, lúc này đang đứng xem kịch hay.
Sở Lạc Nhất cười tít mắt nhìn bên đó, lần ghen tuông này, dải Ngân Hà cũng bị che phủ luôn rồi.
Chỉ tiếc cho hai sĩ quan huấn luyện bị kẹp ở giữa, không biết gì hết, ầy, lần tập huấn quân sự này không nhàm chán nữa rồi.
“Huấn luyện viên, hôm nay 36 độ đấy ạ.” Sở Lạc Nhất đột nhiên nói.
Cố Tỉ Thành nhướng mày, “Thế thì sao?”
“Em có thể bị cảm nắng.”
Sở Lạc Nhất nói xong, tất cả nữ sinh xung quanh đều nhìn cô vô cùng khinh bỉ. Khoa Mỹ thuật vốn nhiều nữ, sĩ quan huấn luyện của họ đẹp trai, không biết có bao người đã rung động rồi, tiếc rằng chỉ có Sở Lạc Nhất nói chuyện với sĩ quan huấn luyện một cách táo bạo như vậy.
“Ồ...” Cố Tỉ Thành gật đầu như đã hiểu, sau đó lấy từ trong túi áo ra một lọ thuốc hoắc hương*, “Hay quá, tôi đã chuẩn bị cái này rồi.”
* Hoắc hương: Cây hoắc hương có tên đầy đủ là Quảng hoắc hương, với nhiều công dụng như: giảm nhiệt độ mùa hè, làm sạch không khí và chữa trị bệnh cảm. Những cây hoắc hương từ lâu đã trở thành một loại thảo dược rất được ưa chuộng trong y học cổ truyền (thuốc bắc).
Hoắc hương, là thứ gì cơ chứ?
Sở Lạc Nhất nghĩ ngợi, mặt mũi xoắn lại như cái bánh bao. Người đàn ông này sao mà đáng ghét thế nhỉ?
“Em kiên trì được, em kiên trì được.” Sở Lạc Nhất cười gượng, trong lòng đã vẽ thêm một dấu gạch chéo rất to cho người đàn ông này.
Chỉ vì, mùi của hoắc hương là thứ mùi không nên tồn tại trên thế gian này.
“Bạn học Sở kiên trì được là tốt, không kiên trì được thì phải nói với tôi ngay đấy.” Cố Tỉ Thành mỉm cười. Không phải anh không nhìn ra suy nghĩ của cô, anh chỉ không vạch trần nó thôi.
Hết thời gian năm phút, tất cả mọi người đều đã ăn mặc gọn gàng.
“Tôi biết trước kia các bạn đều là sinh viên ưu tú của các trường, là báu vật trong lòng bàn tay giáo viên, nhưng đã đến đây rồi thì phải tuân theo quy định của nơi đây. Hôm nay là ngày đầu tiên, cho các bạn một cơ hội. Nếu như ngày mai vẫn còn thế này, huấn luyện viên của mỗi lớp sẽ chạy việt dã năm mươi ki-lô-mét, tiến hành vào buổi tối cùng ngày.” Sở Húc Ninh nói xong liền bước nhanh rời đi.