Sở Húc Ninh không nói gì, nhưng anh nhíu mày.
“Trong ngăn kéo của anh có ảnh của cô minh tinh ấy. Cái cô Triệu Tư Niệm hình như nên gọi là Sư Niệm nhỉ.” Cố Tỉ Thành không có ý định tha cho anh.
Lần này Sở Húc Ninh quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang mỉm cười.
“Có thời gian làm trò này chi bằng cậu đi xử lý đám quỷ con kia đi còn hơn đấy.” Sở Húc Ninh nói xong, quay về vị trí của mình.
“Đám nhóc con ấy cứ để chúng quậy đi.” Cố Tỉ Thành nói, đặt khẩu súng xuống, cầm điện thoại lên, “À phải rồi, cái cô Sở Lạc Nhất ấy là thế nào vậy? Tôi không thấy tên cô ấy, không phải đến đây để huấn luyện quân sự hả?”
“Không phải, Bao Đậu, ý tôi là Nhất Nhất, Nhất Nhất là trường hợp tuyển sinh đặc biệt, chỉ đến với danh nghĩa của Đại học Q thôi.” Sở Húc Ninh nói rồi bật máy tính lên, màn hình máy tính của anh là một tấm ảnh kết hôn, ảnh kết hôn của em trai anh và cô gái kia.
“Bao Đậu?” Cố Tỉ Thành nghiền ngẫm cái tên này, cái tên ở nhà này nghe cũng ổn nhỉ, “Tôi nhớ là cậu chỉ có hai thằng em trai thôi mà nhỉ.”
“Con bé là con gái nuôi của ba tôi.” Sở Húc Ninh nói xong, ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành, “Sao đột nhiên có hứng thú với con bé vậy?”
“Không có gì, hỏi thế thôi.” Cố Tỉ Thành khẽ cười, anh vẫn nhớ sự giảo hoạt khi cô ấy nói mình rất ghim thù, đúng là một người thú vị.
Cố Tỉ Thành đứng dậy, nhét điện thoại vào trong túi, “Về nghỉ ngơi đây, anh cứ tiếp tục mất ngủ đi nhá.”
Cố Tỉ Thành đi rồi, Sở Húc Ninh vẫn còn nhìn màn hình máy tính.
Cô gái trên màn hình cười rất hạnh phúc. Cô ấy nói: Anh ơi, cuối cùng em cũng sắp kết hôn với anh Hiên rồi.
Ba năm trước, anh đã tự tay chôn vùi tình yêu của mình.
Còn Sư Niệm, cô gái theo sau anh từ năm ba tuổi, anh lớn hơn cô mười ba tuổi, hơn cả một giáp, làm sao có thể liên lụy tới cô ấy được?
Ba năm trước, anh tự tay hủy hoại trái tim cô gái ấy.
Ký túc xá loạn lạc, cũng may mà quân đội còn nhân tính, mở điều hòa cho đám học sinh, nếu không chắc cô chết ngắc mất.
Sở Lạc Nhất trốn trong chăn nhắn tin với Kiều Vi Nhã, xác nhận xem điện thoại của con bé đã bị thu hay chưa.
[Thần Lạc là mỹ nữ: Kêu gọi, kêu gọi...]
[Mỹ nhân vô địch thiên hạ: Em đây em đây, ký túc xá lộn xộn chết đi được. Ký túc xá đại học không phải cũng vậy chứ?]
[Thần Lạc là mỹ nữ: Điện thoại vẫn còn cơ à, tránh kiểu gì đấy?]
[Mỹ nhân vô địch thiên hạ: Em giấu ổn thỏa rồi, họ không dám lục soát đâu.]
[Thần Lạc là mỹ nữ: Chậc chậc chậc, em giỏi gớm đấy.]
Sở Lạc Nhất ôm điện thoại nhắn tin với Kiều Vi Nhã một hồi, thấy một dòng tin nhắn hiện ra, vội vàng nhắn lại cho Kiều Vi Nhã.
[Thần Lạc là mỹ nữ: Người yêu trên mạng của chị tới rồi, hề hề, không nhắn với em nữa.]
[Mỹ nhân vô địch thiên hạ: Ôi đậu, chị còn tí tiết tháo nào không thế hả?]
Sở Lạc Nhất hoàn toàn không quan tâm tới lời trách móc của Kiều Vi Nhã, mở tin nhắn của người gửi tên sáu chấm ra.
[......: Có đó không?]
[Thần Lạc: Không đâu, thần đang nói chuyện với anh đó.]
[......: Ừ, em là thần.]
[Thần Lạc: Ha ha ha ha ha ha, hôm nay sao lại dễ nói chuyện vậy, anh hết bận rồi à, biến mất hơn nửa tháng trời cơ mà.]
[......: Tạm thời nhàn rỗi, đang có một công việc nhàm chán khá có tính thử thách.]
[Thần Lạc: Thử thách? Nhàm chán? Anh kém Văn lắm à?]
[......: Ha ha ha, anh học ban tự nhiên.]
[Thần Lạc: Đừng sỉ nhục học sinh ban tự nhiên nữa được không?]
Ở ký túc xá đối diện, người đàn ông đứng ngoài cửa sổ, cầm điện thoại trong tay, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, trăng hôm nay hình như đẹp hơn lúc trước.
[......: Đang làm gì vậy? Có thể mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài không? Hôm nay ánh trăng ở bên này rất đẹp.]
[Thần Lạc: Xí, bên anh đẹp chưa chắc bên em cũng đẹp, hơn nữa em không mở cửa sổ được!]
Bởi vì bây giờ cô không thể để mọi người biết điện thoại của cô vẫn còn ở đây.
Nhưng dù vậy, cô lại đột nhiên muốn thấy ánh trăng. Cô lặng lẽ tắt màn hình điện thoại, sau đó khẽ khàng ngẩng đầu nhìn về vầng trăng bên ngoài cửa sổ.
Đúng là... đẹp thật.