Kiều Vi Nhã lạnh lùng liếc Sở Lạc Nhất một cái, nhàn nhạt nói, “Liên quan gì đến em, em đã tuyệt giao với cậu ta rồi. Sau này em sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu ta nữa. Tính để ông đây bị chụp cái mũ yêu sớm ngay từ ngày đầu đi học giống hồi nhà trẻ ấy hả, nằm mơ đi!”
Sở Lạc Nhất nghe thấy vậy cũng có chút giận.
Lần này anh Hai cô đúng là thất sách rồi. Con người ấy mà, ai chẳng phải trưởng thành, nhưng anh Hai thế này cũng đáng đời. Ai bảo anh ấy cứ coi người khác là kẻ ngốc chứ.
“Đổi chỗ, đổi chỗ đi, chị muốn ngắm cảnh.” Sở Lạc Nhất vỗ vỗ Kiều Vi Nhã đòi ngồi cạnh cửa sổ.
Kiều Vi Nhã nhướng mày nhưng cũng không phản đối, dù sao thì những người làm nghệ thuật như họ đều thích tìm cảm hứng từ thiên nhiên mà.
“Đi theo anh chị không phải cả dọc đường sẽ đều là phong cảnh của chị rồi à.” Kiều Vi Nhã nói rồi rồi đứng dậy cho Sở Lạc Nhất vào trong, sau đó mới ngồi xuống.
“Cảm giác khác chứ.” Sở Lạc Nhất đáp lại, lúc ngồi xuống cạnh cửa sổ cô vẫn có thể trông thấy xe của anh Hai cô phía trước mặt.
Kiều Vi Nhã vừa sáng ra đã bị cái bánh bao rau nào đó chọc tức cho nên lúc này quyết định nhắm mắt đi ngủ.
Sở Lạc Nhất tựa bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. Ra khỏi thành phố A, con đường tiến về thành phố B rất đẹp, khiến người ta nhìn mãi không chán.
Trong xe vẫn có người khẽ thảo luận chuyện Sở Lạc Duy, ví dụ như trước giờ cậu ấy chưa từng ngồi xe công cộng, ví dụ như ra nước ngoài, trực thăng cũng phải có người chuyên phụ trách lái, người đó buộc phải là Sở Vi, họ đều đã định nghĩa những điều này là: Tiêu chuẩn của con nhà giàu.
Sở Lạc Nhất nghe thấy vậy liền nghĩ, thật ra chỉ là vì anh trai cô bị bệnh thôi.
Từ thành phố A tới thành phố B mất bốn tiếng đồng hồ, nhưng vẫn phải đến khu quân đội nên phải đi qua khu vực nội thành, cho nên lúc họ tới nơi thì cũng đã là ba giờ chiều, mọi người hầu như vẫn chưa được ăn gì.
“Ê ê ê, là anh Húc Ninh kìa.” Sở Lạc Nhất nhìn thấy người đàn ông đang nói chuyện với Sở Lạc Duy phía trước mặt, vội đập vào cánh tay Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã nhìn ra ngoài một cái, cầm điện thoại lên chụp ảnh. “Chị không phải chị Niệm Niệm, kích động như thế làm gì? Đây là người đàn ông của chị ấy.”
Mọi người ngồi đằng trước bắt đầu đi xuống, sau khi Kiều Vi Nhã chụp ảnh xong liền xuống xe với Sở Lạc Nhất.
“Em nói xem, họ cũng đã quen nhau nhiều năm như vậy, giờ anh Húc Ninh cũng đã ba mươi mấy rồi, sao cứ để mình hao mòn thế nhỉ?” Sở Lạc Nhất thấy khó hiểu lên tiếng, “Nhớ lại năm đó, vào lần đầu tiên gặp anh Húc Ninh, hai đứa em còn nhào vào người ta, có thấy mất mặt không cơ chứ.”
“Xì, làm như chị không nhào vào không bằng. Hồi đó Sở Húc Ninh đẹp trai thế chứ, giờ cũng vẫn đẹp, nếu không cô gái nào đó cũng sẽ không đến mức tới giờ vẫn chưa bỏ được.” Kiều Vi Nhã nói, cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Sở Lạc Nhất, “Nhìn xem, lần nào thấy ảnh của Sở Húc Ninh, chị ấy cũng giả chết hết.”
“Chắc là bị anh Húc Ninh làm tổn thương rồi. Bao năm qua chị Niệm Niệm vẫn luôn theo đuổi anh ấy, nhưng kết quả thì sao, anh ấy cứ né tránh mãi. Từ sau khi anh ấy bị điều từ thành phố A tới thành phố B, chị Niệm Niệm cũng bắt đầu thay đổi rồi.” Sở Lạc Nhất thở dài ca thán, “Chị vẫn không thể hiểu nổi, nếu như anh Húc Ninh đã không thích chị Niệm Niệm, vậy tại sao tới giờ vẫn chưa kết hôn. Anh ấy càng như vậy lại càng khiến cho chị Niệm Niệm thấy có hy vọng ấy.”
“Thế mới bảo tên này khốn mà.” Kiều Vi Nhã ôm lấy Sở Lạc Nhất đi về phía địa điểm tập trung, “Khoa Mỹ thuật các chị ở bên kia kìa.”
Sở Lạc Nhất kiễng chân nhìn, nói thêm vài câu với Kiều Vi Nhã rồi liền đi qua đó.
“Nhất Nhất, em qua đây.”
Sở Lạc Nhất vừa đi được mấy bước đã có người gọi giật cô lại. Sở Lạc Nhất quay lại đúng lúc thấy Sở Lạc Duy đang đi về phía Kiều Vi Nhã, nhưng tiếc là Kiều Vi Nhã đã quay người bỏ đi rồi.
Sở Lạc Nhất trông thấy mặt Sở Lạc Duy đen sì lại, bỗng có một cảm giác: Sung sướng vô cùng~