Sở Lạc Duy nhìn Sở Lạc Nhất ngồi xổm dưới đất, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Cho nên căn cứ trên nguyên tắc mắt không thấy tâm không phiền, Sở Lạc Duy nhìn về phía hai vị quân nhân đứng bên cạnh, “Có một người tên là Cố Tỉ Thành, đó là ai?”
“Cố Tỉ Thành? Đội trưởng đội 14XXX7 của thành phố B, làm sao vậy?” Thiếu tá nói.
“Không sao, gặp lúc trên đường, nhưng lần này vì cứu các anh nên tôi bỏ người của cậu ta lại đằng sau rồi.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói.
Thiếu tá: “...”
Thiếu úy: “...”
Cố Tỉ Thành, đó là chiến thần của thành phố B đó, em trai của Lão Đại quả nhiên cũng ngầu lòi, có thể vứt người của anh ta lại phía sau.
“Cố Tỉ Thành, tên hay thế, ha ha...” Sở Lạc Nhất cười rộ lên, “Trông có đẹp trai không?”
Sở Lạc Duy thản nhiên liếc Sở Lạc Nhất, “Em thấy thế nào?”
“Thôi bỏ đi, khẳng định không thể đẹp bằng ba anh Sở đẹp trai nhà chúng ta rồi.” Sở Lạc Nhất chân chó nói.
“Bớt nịnh nọt đi, theo như anh biết, ba cũng sắp đuổi đến đây rồi, nhưng bị mẹ cản lại. Em nên suy nghĩ xem làm sao để sống sót qua cửa ải của ba đi thì hơn.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Đây là một bi kịch.
Chiếc máy bay đáp xuống chân núi trước, thả thôn dân xuống, bởi vì Sở Lạc Ninh bị thương ở chân. Lãnh đạo bên này đã liên lạc với bệnh viện quân khu bên kia, nhưng Sở Lạc Duy chỉ kiêu ngạo xoay người, để lại một câu: Không cần!
“Hơ...” Lãnh đạo nhìn cậu trai kiêu ngạo kia, có chút tức giận.
Sở Lạc Nhất ghé cửa máy bay nhìn xuống phía dưới. Cách đó không xa, một chàng trai mặc đồng phục tác chiến không quân cũng đang nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Lạc Duy. Sở Lạc Nhất nghĩ chàng trai kia chắc là Cố Tỉ Thành trước đó đã bị anh trai dùng kỹ thuật lái máy bay đánh bại rồi.
Nhưng phải nói là đẹp trai thật đấy.
“Cậu Sở.”
Trước khi Sở Lạc Duy lên máy bay, Cố Tỉ Thành sải bước tới, sau đó nói: “Cậu có thời gian để nói chuyện không.”
“Không rảnh.” Sở Lạc Duy nói, bước chân cũng không hề dừng lại.
Sở Lạc Nhất nghĩ, người này thực sự không sợ chết, anh trai cô là người kiêu ngạo đến thế nào kia chứ.
“Đội trưởng Sở là một quân nhân xuất chúng, lẽ nào cậu Sở không muốn cống hiến vì quốc gia hay sao? Theo tôi được biết, năm nay cậu mới lên đại học, còn là trường Đại học Q hàng đầu cả nước nữa.” Cố Tỉ Thành hiển nhiên đã điều tra tất cả về Sở Lạc Duy trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Sở Lạc Nhất nghĩ, không thể xem nhẹ tên này được.
Sở Lạc Duy dừng bước, quay đầu lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cố Tỉ Thành, “Thì đã sao?”
Còn nhỏ tuổi, toàn thân đã mang theo khí tức vương giả.
Cố Tỉ Thành nghĩ, thành tựu của chàng trai này trong tương lai sẽ không thể khinh thường.
“Anh, phải đi rồi.” Trước khi Sở Lạc Duy không nhịn được, Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói.
Cố Tỉ Thành ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của cô, cặp mắt mang theo vài phần lanh lợi tinh nghịch.
Sở Lạc Nhất cũng đang nhìn anh, có điều khóe miệng lại có chút ý cười... đắc ý.
Chiếc máy bay tiếp tục cất cánh, đưa Sở Lạc Ninh vẫn đang nghỉ ngơi chưa từng tỉnh lại đi.
“Thằng nhóc này là ai? Thật là kiêu căng.” Người cảnh vệ đứng bên cạnh Thủ trưởng nói.
“Cháu ngoại của Tướng quân Thủy Mặc Vân, con trai út của Sở Ninh Dực.” Một trong số những vị thủ trưởng trong đó nói, xoay người tiến vào khu cứu trợ.
Máy bay trở về thành phố A, đáp xuống sân bay tại bệnh viện Sở Thị, còn Sở Lạc Ninh vẫn ngủ say.
“Lạc Ninh, Lạc Ninh, đến rồi...” An Hinh Duyệt vẫn trông chừng anh cả quãng đường thấp giọng gọi, nhưng Sở Lạc Ninh không hề đáp lại khiến An Hinh Duyệt theo bản năng sinh ra vài phần sợ hãi, “Lạc Ninh, Lạc Ninh...”