Đến lúc hừng đông, cơn mưa cuối cùng cũng ngớt dần.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một tin tức tốt.
Có điều đường xuống núi vẫn bị nước lũ chặn mất, mà ba hộ dân được cứu vẫn được sắp xếp ở một nơi gần đó, cũng bị kẹt như họ.
Sở Lạc Ninh đứng ở mép núi cầm kính viễn vọng nhìn xuống mặt nước mênh mông phía dưới, khả năng tự đi xuống là bằng không, nhưng không có đồ ăn bọn họ cũng không chống đỡ được bao lâu.
“Lão Đại, mực nước bên dưới rất cao, tùy tiện xuống phía dưới quá nguy hiểm, huống chi còn mang theo chị dâu và em gái đây.” Thiếu tá nói.
Điểm này Sở Lạc Ninh đương nhiên biết, cho nên anh đã nghĩ biện pháp khác.
“Hai người các anh nghĩ cách qua bên kia tìm thôn dân, sau đó hội họp ở đây, chờ mưa ngớt phi cơ sẽ nhanh chóng tới đây.”
“Phi cơ? Chúng ta còn có sự hỗ trợ từ bên ngoài à?” Thượng úy kinh ngạc hô một tiếng.
Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn lên trời, xa xa đã không còn là một mảng đen kịt, hẳn là sẽ nhanh chóng trời quang mây tạnh.
“Sẽ có.” Sở Lạc Ninh tự tin nói, sau đó quay đầu lại nhìn hai người đang ngạc nhiên, “Nghĩ cách đưa thôn dân qua đây đã.”
Hai người gật đầu rời đi. Sở Lạc Ninh lại đứng bên ngoài một lúc mới trở lại căn lều cũng đã bị nước mưa tàn phá. Hai cô gái nhỏ đã dựa vào nhau thiếp đi.
Sở Lạc Ninh khẽ lắc đầu, cởi chiếc áo khoác đã ướt đẫm của mình dùng sức vắt kiệt nước, sau đó khoác lên cho hai người.
“Lạc Ninh.” An Hinh Duyệt tỉnh lại, thấp giọng gọi.
Sở Lạc Ninh ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, sau đó cẩn thận đắp áo lên người Sở Lạc Nhất, cầm lấy ba lô hành quân của mình kê bên dưới đầu của cô bé, để cô có thể ngủ yên ổn hơn một chút.
Chờ đến khi lo liệu xong cho Sở Lạc Nhất, Sở Lạc Ninh mới ngồi xuống bên cạnh An Hinh Duyệt, “Mưa đang ngớt dần rồi, Lạc Duy và Sở Vi hẳn sẽ nhanh chóng tới đây thôi.”
An Hinh Duyệt gật đầu, tựa lên bờ vai ướt nhẹp của anh, “Có phải em đã gây thêm phiền phức cho anh không?”
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn đôi mắt đầy áy náy của cô, bật cười, “Phiền phức đúng là phiền phức, nhưng mà cũng tốt, em vừa đến, thời tiết này đã trong lành lại, thế này có tính là phúc tinh nhỏ của anh không?”
An Hinh Duyệt: “...”
Cô phát hiện, người đàn ông này càng ngày càng biết nói lời đường mật, hơn nữa lần nào cũng khiến cô không thể kháng cự được.
“Anh không nên trách Bao Đậu, dạo này con bé cũng chịu ấm ức nhiều rồi.” An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh nhíu mày, “Ai dám bắt nạt nó?” Mồm thì nói vậy, thế nhưng phần nhiều vẫn lo lắng cho em gái, “Không phải anh trách nó, là nó không biết trời cao đất rộng. Nếu như không phải từ nhỏ nó đã có rồng theo bên mình, lần này các em đều đã mất mạng rồi.”
An Hinh Duyệt mím môi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em thấy cũng kích thích mà.”
“Miên Miên...”
An Hinh Duyệt lập tức im lặng, cô có thể nói ra lời này, chủ yếu là bởi vì cô còn sống, nếu không đâu còn có cơ hội nói lời này nữa.
Sở Lạc Ninh suy nghĩ một chút. Sau khi chuyện lần này chấm dứt, anh có thể nghỉ ngơi, đến lúc đó sẽ đi hỏi thăm chuyện của em gái.
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn, chân Sở Lạc Ninh đã sưng thành cái bánh bao. Cô khẽ xuýt xoa một tiếng, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh, “Chân của anh...”
Sở Lạc Ninh cúi đầu, từ vết rách trên quần nhìn cái chân đã sưng vù, nhíu mày rồi nói: “Có thể là bị nhiễm trùng, không sao cả đâu.”
An Hinh Duyệt lại thấy bất an. Cô nhớ kỹ trước khi đi bác sĩ kia có nói một câu về ôn dịch gì đó?
An Hinh Duyệt nghĩ, trái tim không kìm được lỡ mất mấy nhịp. Cô vội vươn tay chạm lên vầng trán của Sở Lạc Ninh, lạnh đến thấu xương.