“Đừng hỏi nhiều nữa, trước nghĩ cách tìm chỗ an toàn đã.” Sở Lạc Ninh ngắt lời chiến hữu. Chuyện này không thể nói cho người ngoài, cho dù là chiến hữu của mình cũng không được.
Thượng úy gật đầu theo thiếu úy rời khỏi nơi này đi tìm chỗ khác tránh mưa.
Sở Lạc Ninh hôn lên trán An Hinh Duyệt, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống, vươn tay cầm lấy cánh tay của Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất xuýt xoa một tiếng. Sở Lạc Ninh càng nhíu chặt mày hơn.
“Để anh xem bị thương ở đâu?” Sở Lạc Ninh nói, kéo Sở Lạc Nhất đến trước mặt mình, vén ống tay áo lên. Trên cánh tay là một mảng xanh tím, là do lúc nãy khi che chở cho An Hinh Duyệt bị đụng vào, bởi vì con rồng não tàn kia chỉ biết cứu cô, cho nên toàn bộ quá trình cô đều phải ôm An Hinh Duyệt.
Sở Lạc Ninh nhìn cánh tay của cô, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Sở Lạc Nhất không bị chuyện lúc nãy làm cho hoảng sợ, nhưng lại bị vẻ mặt của ông anh cả nhà mình khiến cho phát khiếp.
“Em có biết tin tức này mà tuồn ra em sẽ khiến Cô Sở ở nhà bị kinh sợ không?” Lúc này, người Sở Lạc Ninh lo lắng nhất chính là mẹ.
“Bọn em chỉ muốn gặp anh một lần nên mới đến. Anh và chị Miên Miên cũng nửa năm chưa gặp nhau rồi, cho nên em mới kêu chị Miên Miên đi cùng.” Sở Lạc Nhất nhỏ giọng giải thích, “Nhưng vừa nãy có người nói bên này bị lở, căn bản không giữ nổi chị Miên Miên, cho nên mới~”
“Vậy em có biết, nếu như không phải thân phận em đặc biệt thì giờ hai người đã mất mạng rồi không.” Rồng xuất hiện là câu trả lời tốt nhất.
“Chỉ trách con rồng não tàn kia thôi. Nó định thể hiện sức mạnh nó lớn lắm hay sao mà không thể đưa em xuống dưới chứ?”
“Sau đó để cho nhân viên cứu hộ dưới chân núi đều tận mắt trông thấy nó được, trong nháy mắt sẽ biến trận lũ này thành sự nổi giận của rồng thì sao?” Sở Lạc Ninh lạnh lùng nhìn em gái mình.
Sở Lạc Nhất: “...”
Được rồi, xin lỗi rồng thương, tao hiểu lầm mày, chỉ số thông minh của tao còn đáng buồn hơn cả mày.
“Lạc Ninh, Lạc Ninh~”
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói rất nhỏ của An Hinh Duyệt. Sở Lạc Ninh vội vàng quay đầu lại đỡ An Hinh Duyệt ngồi dậy, “Miên Miên, anh ở đây.”
“Chị Miên Miên~” Sở Lạc Nhất cũng vội vàng gọi.
An Hinh Duyệt chậm rãi mở hai mắt ra. Khi nhìn thấy Sở Lạc Ninh cô liền vươn tay ôm chầm lấy anh, “Lạc Ninh, anh còn sống, Lạc Ninh~”
Sở Lạc Nhất có chút hậm hực, thiếu chút nữa người chết là các cô rồi chứ không phải là anh của cô đâu.
Sở Lạc Ninh vỗ nhẹ An Hinh Duyệt, không hề có dấu hiệu nổi giận, trái lại là vẫn dùng lời lẽ nhỏ nhẹ an ủi. Sở Lạc Nhất nghĩ, cô bị bạo lực rồi.
Ở đây không tìm được chỗ tránh mưa cho nên chiến hữu tay không mà về, phải chọn cách lợi dụng những thứ có sẵn để dựng lên một chỗ tránh mưa.
Vào lúc hai người kia gọi cô một tiếng chị dâu, An Hinh Duyệt cuối cùng mới cảm thấy mình đã gây họa.
Mà cô cũng phát hiện ra Sở Lạc Ninh vẫn ở một bên chỉ huy mà không hề tự mình làm, cho nên theo bản năng quan sát anh. Khi nhìn đến chân anh, cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng, vươn tay kéo cánh tay anh, cúi đầu nhìn đã ống quần rách bươm của anh: “Anh bị thương!”
Sở Lạc Ninh nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, lặng lẽ thở dài, vốn định giấu cô ấy, không ngờ vẫn bị phát hiện.
Vốn không phải vết thương lớn gì, nhưng trong mắt cô, hẳn là đã thành vết thương chí tử.
Sở Lạc Ninh kéo người con gái đang xoay người lại định kiểm tra vết thương của mình, thấp giọng nói: “Không sao, không phải vấn đề lớn.”
An Hinh Duyệt rưng rưng nước mắt, ấm ức nhìn Sở Lạc Ninh.