Tiếng huyên náo, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, nhưng trong đầu An Hinh Duyệt trước sau chỉ có ba chữ “núi lở rồi”, rành mạch quanh quẩn bên tai cô.
Phía sau núi, đó là nơi Sở Lạc Ninh đang ở.
Đầu óc An Hinh Duyệt trống rỗng, giây tiếp theo, cô đột nhiên đứng phắt dậy lao ra ngoài.
“Chị Miên Miên.” Sở Lạc Nhất kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy ra theo kéo An Hinh Duyệt lại trước khi cô kịp ra khỏi cửa, “Bên đó quá nguy hiểm.”
“Thế nhưng anh em vẫn còn ở bên đó.” An Hinh Duyệt hiện không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì bằng lý trí. Cô chỉ biết là, Sở Lạc Ninh đã xảy ra chuyện, ở một nơi gần sát cô trong gang tấc. Sao cô có thể tiếp tục bình tĩnh được đây?
“Chị Miên Miên.” Sở Lạc Nhất nhìn An Hinh Duyệt chạy đi, khẽ mắng một câu, đừng để cuối cùng anh Cả không làm sao, chị ấy lại gặp tai nạn thì hỏng, lúc đó nhất định anh Cả sẽ bóp chết cô mất.
Phía sau có người đang kêu lên bảo các cô đừng đi qua. An Hinh Duyệt hiển nhiên đã không nghe thấy lời nói của bất cứ ai khác.
Sắc trời đã tối dần, nước lũ phía sau núi ồ ồ tuôn trào xuống bên dưới.
Lúc này có che ô cũng không có ích lợi gì, cây trên núi đã bị bật hết gốc, An Hinh Duyệt gần như đi một bước té một bước.
Sở Lạc Nhất vừa đi theo sau bảo vệ sự an toàn của cô, vừa ngẩng đầu nhìn cơn mưa xối xả. Mưa thế này là muốn xóa sổ cả ngọn núi này đấy à?
Phía sau có quân nhân đuổi theo. Lần đầu tiên Sở Lạc Nhất biết được thì ra sức bật của An Hinh Duyệt lại mạnh mẽ như vậy, mạnh đến độ cô gần như đuổi không kịp.
Phía sau làng là lưng chừng núi, càng đi lên càng dốc đứng, có vài thân cây căn bản không thể chống đỡ được sức nặng của thân thể. An Hinh Duyệt lảo đảo mấy lần, gần như thiếu chút nữa ngã vào nước lũ.
Sở Lạc Nhất trước kia có thể còn hoài nghi, nghĩ giữa bọn họ không phải tình yêu, chỉ là thói quen, giống như bản thân chị Miên Miên đã quen với cuộc sống chỉ có một mình anh Cả bên cạnh, cho nên anh bảo chị ấy làm gì, chị ấy sẽ làm cái đó.
Nhưng vậy đâu phải là tình yêu chứ đúng không?
Có điều vào khoảnh khắc này, Sở Lạc Nhất nghĩ cô đã sai rồi. An Hinh Duyệt yêu anh cả nhiều hơn cô tưởng, ít nhất là, yêu đến mức coi trọng hơn cả sinh mạng của mình.
Đi tới lưng chừng núi, ngôi làng bị nước lũ nhấn chìm bên dưới càng rõ ràng. Bước chân Sở Lạc Nhất hơi dừng lại một chút, đứng ở đó nhất thời quên mất hết thảy xung quanh.
Bàn tay áp hai bên người cô hơi siết chặt, còn có thể nghe thấy những tiếng kêu khóc của thôn dân phía dưới. Trong bóng đêm, hai tròng mắt của Sở Lạc Nhất dần dần tản mát ra những tia sáng màu tím lo lắng, hơn nữa màu sắc càng ngày càng đậm hơn.
“Ầm...” Sấm sét đùng đoàng.
“Á...” Tiếng thét chói tai vang lên.
Sở Lạc Nhất bỗng nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy cảnh tượng khiến cho đôi mắt cô chỉ muốn nứt ra. Cô nhìn thấy An Hinh Duyệt cách mình không xa cứ thế ngã xuống dòng nước lũ.
“Chị Miên Miên!!!” Sở Lạc Nhất không kịp suy nghĩ, vươn tay định túm lấy An Hinh Duyệt, nhưng không ngờ chân lại trượt một cái, tuột xuống dọc theo dòng nước.
***
Thành phố A, Thấm Tâm Viên.
Tin tức về vùng gặp nạn vẫn liên tục được đưa tin.
“Tin mới nhất từ vệ tinh, nửa tiếng sau khi cơn mưa to tại vùng gặp nạn, sấm sét xuất hiện nhiều hơn. Hiện tại trên màn hình là hình ảnh được chụp từ vùng thiên tai, nơi đây xuất hiện một loại ánh sáng màu tím tương đồng với tia tử quang ở vùng địa cực, kèm theo đó là sấm sét kịch liệt. Ngoài sấm chớp ầm ầm, thậm chí còn có tiếng kêu của dã thú. Theo suy đoán, trên núi vẫn còn dã thú bị nhốt, việc này khiến việc cứu trợ trở nên nguy hiểm và khó khăn hơn rất nhiều. Chuyên gia dự báo, trận lũ lụt này sẽ để lại hậu quả chưa từng có trong lịch sử.”
Phóng viên vẫn đang căng thẳng thông báo, Sở Lạc Duy lại đột nhiên đứng dậy cầm lấy di động gọi cho Sở Lạc Nhất, kết quả thấy tắt máy. Sở Lạc Duy quay đầu lại thấy mẹ mình mặt mũi đã tái nhợt.