Nhưng Sở Lạc Duy vẫn phải đi họp lớp, bởi vì Sở Vi nói một câu: Cậu không biết lớp phó thầm mến Vi Nhã rất lâu rồi sao?
Sau đó Sở Lạc Duy kiêu ngạo lựa chọn đi họp lớp.
Lúc bọn họ đến thì những người khác đã đến đông đủ, chỉ có một người không tham gia buổi họp lớp này.
Mọi người chọn đi ăn nướng ngoài trời. Đại khái sẽ không ai biết đám con em nhà giàu của thành phố A lại đang tụ tập ở cái chỗ này.
Triệu Hân Hân vẫn mập mạp như vậy, vẫn thích ăn như trước và vẫn đáng yêu như trước kia.
“Vi Nhã, Vi Nhã, bên này!” Triệu Hân Hân duỗi cái cánh tay tròn lẳn của mình lên ra dấu cho bọn họ.
Sở Lạc Duy nhíu mày, cậu không thích chỗ này.
Sở Vi nhún vai cất chìa khóa xe đi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Triệu Hân Hân: “Vui quá nhỉ, hôm nay cậu tính bỏ bao nhiêu máu đây?”
“Có Sở tổng của chúng ta ở đây thì sao tôi có thể đổ máu được chứ?” Lớp phó Đại Lượng nhìn Sở Lạc Duy ngồi xuống, chọc ghẹo nói.
Sở Lạc Duy liếc mắt một cái, không phản đối: “Tính cho tôi.”
“Này, lớp trưởng cũng quá đả kích người khác rồi. Bọn này chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba mà cậu đã là Tổng giám đốc rồi đó!” Một người nói.
“Đó là do tổ tiên tích đức, con trai của hoàng thượng lại làm hoàng thượng thôi, đứa con này có tự hào không?” Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy rồi cười híp mắt nói.
“Kiều Vi Nhã, cậu thật là độc!”
Kiều Vi Nhã cười: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Sở Lạc Duy lạnh lùng liếc cô một cái, không lên tiếng, ở những chỗ có nhiều người thế này lúc nào cậu cũng im lặng.
Triệu Hân Hân tựa lên bả vai của Kiều Vi Nhã: “Cũng chỉ có cậu dám nói thế thôi, đổi thành người khác mà xem, đừng hòng ra khỏi chỗ này.”
Kiều Vi Nhã không cho là đúng.
Mọi người đều là bạn cùng lớp nên chuyện trò cũng thoải mái, nói về những chuyện đã qua rồi đến chuyện tương lại. Sở Lạc Duy vẫn giữ im lặng nhìn Kiều Vi Nhã với mọi người quây thành một đống, cũng coi như là náo nhiệt.
Sở Vi ngồi bên cạnh Sở Lạc Duy, nhìn mấy cô bạn đang nhảy nhót: “Đã lâu lắm rồi Vi Nhã không tháo mắt kính xuống khi ở bên ngoài.”
“Ừm.” Từ sau chuyện kia xảy ra, cô không còn muốn tháo kính khi ra ngoài nữa.
“Nào nào, chúng ta chơi xoay bình đi, vẫn theo luật cũ, miệng bình hướng về phía người nào thì người đó phải nói thật lòng!” Đại Lượng nói rồi thả bình rượu ở giữa bàn.
Đám con gái đều quay về, lúc Kiều Vi Nhã muốn đi sang một bên thì bị Sở Lạc Duy kéo đến ngồi bên cạnh mình.
“Ui chao lớp trưởng à, không ai bắt nạt vợ của cậu đâu, che chở như vậy để làm cái gì?” Có người cười nói.
“Ai là vợ của cậu ta chứ. Cậu mà còn nói nữa tôi đánh cậu đấy.”
“Từ năm lớp một mọi người đã biết cả rồi, cậu còn vì lớp trưởng mà thi vào lớp 1-1 nữa cơ mà!” Có người biết chuyện nói.
Kiều Vi Nhã hộc máu, cô bị hãm hại có được không hả?
Ai mà biết cái tên này mới nhỏ tí thế mà đầu óc đã đen tối như vậy chứ.
“Nào nào, bắt đầu thôi.” Đại Lượng nói mạnh mẽ quay cái chai mộ cái rồi để nó xoay vòng.
Lần đầu tiên, cai rượu xoay về phía của Sở Lạc Duy, thế trước khi cái chai kịp dừng lại cậu đã tránh ra, thậm chí còn kéo Kiều Vi Nhã sang chỗ của mình.
Thế nên vòng đầu tiên Kiều Vi Nhã trúng đạn.
Kiều Vi Nhã hung hăng trợn mắt nhìn Sở Lạc Duy, cô biết tên này cố ý.
“Ha ha ha, Kiều Vi Nhã, cậu là người đầu tiên kìa.”
Triệu Hân Hân nhấc tay: “Để tôi hỏi, để tôi hỏi, tôi hỏi một trong ba vấn đề lớn nhất của trường chúng ta! Kiều Vi Nhã! Ba của cậu là ai?”
Kiều Vi Nhã: “...”
Câu hỏi này đúng là gây sốc ghê đấy!