Sân bay quốc tế thành phố A, trong đám người qua lại không ngừng có một thân hình nhỏ xinh nhanh chóng dời khỏi vị trí của mình.
“Hôm qua Ảnh hậu Triệu Tư Niệm đã giành được giải thưởng Oscar, ba giờ chiều nay sẽ quay lại thành phố A. Suốt đường đi, đồng hành với cô là Tổng giám đốc Sở Lạc Duy của tập đoàn Sở Thị!”
Cửa ra của chuyến bay tư nhân có rất đông phóng viên bao vây. Ai cũng biết, Tổng giám đốc Sở Lạc Duy của tập đoàn Sở Thị dù đi đến đâu cũng đều có trợ lý riêng lái xe hoặc lái máy bay. Vị tổng giám đốc này không bao giờ ngồi xe của bất cứ ai, lại càng đừng nhắc đến cái loại phương tiện giao thông dân dụng như máy bay thế này.
May mà Sở gia có tiền nên mới có thể để cho quý công tử này hoang phí như thế.
“Đến rồi đến rồi!!!”
Có người hô lên, cả đám người lại càng đùn đẩy chen chúc nhau. Kiều Vi Nhã mặc một chiếc áo cánh dơi rất lớn, đeo kính râm to bản, tóc búi thành một cái bánh bao sau đầu.
Lối ra xuất hiện một chàng trai đeo kính đen, đi bên cạnh cậu là một cô gái vóc người nóng bỏng cũng đeo kính đen. Không biết hai người họ đang nói gì mà cậu lại nhíu mày nhìn cô gái bên cạnh.
“Cậu thấy chưa, tôi có nói sai đâu, sự kiện lớn như thế này làm gì có chuyện Tiểu Bất Điểm không đến! Nói đi, một tuần liền hai người không nói chuyện rồi, cậu vẫn còn nhịn được nữa hả?” Sư Niệm cười khanh khách nói.
Sau khi Sư Niệm tiến vào giới giải trí liền lấy họ của mẹ mình, đổi nghệ danh thành Triệu Tư Niệm.
Sắc mặt của Sở Lạc Duy càng trở nên khó coi hơn.
“Thật ra nghĩ kỹ lại thì hai đứa đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, sao con bé vẫn còn chưa chịu hiểu ra chứ?” Sư Niệm nhìn Sở Lạc Duy với ánh mắt hơi thương cảm.
“Cậu ta não tàn!” Sở Lạc Duy vừa nói, đám người kia đã vây tới.
“Cô Triệu, xin hỏi lần này cô với cậu Sở cùng tham dự buổi lễ trao giải Oscar thật sự chỉ là vì quan hệ công việc thôi sao?”
“Cô Triệu! Xin hỏi cô với cậu Sở có phải là sắp có chuyện tốt rồi đúng không?”
“Cậu Sở! Lần này cậu về nước tiếp nhận tập đoàn Sở Thị, cậu có điều gì muốn nói không?”
“Tại sao cậu Sở lại chọn tiếp nhận Sở Thị vào năm mười tám tuổi? Nghe nói cậu vẫn còn đang đi học, như vậy liệu có ảnh hưởng gì không?”
Sở Lạc Duy không nói gì mà chỉ nhìn thẳng vào cái bóng người nào đó vẫn nhảy lên nhảy xuống phía trước mặt mình, tâm tình mới khá hơn được một chút.
“Ôi chao, người ta vẫn tới kìa.” Sư Niệm nhỏ giọng nói thầm bên tai Sở Lạc Duy, cảm giác vô cùng thân mật.
“Chị Niệm Niệm! Em ở đây! Em ở đây!” Kiều Vi Nhã rất tức giận, vì sao cả ba và mẹ của cô đều cao như thế mà chiều cao của cô cứ mãi dừng ở mức một mét sáu mươi chín vậy, cho cô thêm một centimet nữa không được sao?
Chị Niệm Niệm?
Sắc mặt vừa mới khá hơn được một chút của Sở Lạc Duy lập tức thay đổi.
Sư Niệm cảm nhận được người bên cạnh bắt đầu tỏa ra khí lạnh liền lui về sau một bước theo bản năng. Sở Vi từng nói: Khi bạn trở thành người mà Kiều Vi Nhã chú ý đến thì việc đầu tiên phải làm chính là tránh xa cậu Hai ra, nếu không... chắc chắn bạn sẽ là người xui xẻo!
“Về chuyện của cô Triệu, buổi chiều nay sẽ có tổ chức một buổi họp báo, đến lúc đó mọi câu hỏi sẽ được trả lời!” Sở Lạc Duy nói, sau đó bước nhanh ra khỏi đám người.
Sư Niệm: “...”
Này, cô vừa mới về còn chưa kịp nghỉ ngơi cơ mà, ai nói cô có họp báo vậy hả?
“Sở Lạc Duy! Cậu đứng lại đó cho tôi!” Sư Niệm nổi giận hô lớn, dứt khoát đuổi theo.
Sở Lạc Duy lướt qua đám người, đưa tay túm lấy cô gái nào đó rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
“Này này này! Cậu làm cái gì thế hả? Chị Niệm Niệm còn chưa đuổi theo kịp kìa!” Kiều Vi Nhã tức giận nói.
Tài xế dừng xe trước cửa, Sở Lạc Duy dứt khoát quẳng Kiều Vi Nhã vào xe: “Sở Vi ở phía sau.” Ý là cậu hoàn toàn không cần lo lắng cho Sư Niệm.