Phong Phong muốn hộc máu, có trời mới biết là đi cùng vào khách sạn từ kiếp nào, chưa biết chừng người đàn bà kia nói hú họa.
“Anh tới khách sạn có George đi cùng, lẽ nào em nghi ngờ đứa bé đó là của George hả?” Phong Phong trợn mắt.
“Yên tâm, mắt nhìn người của George cũng không tệ tới mức đó đâu.” Kiều Nhã Nguyễn nói rất thản nhiên.
Phong Phong bật cười, vợ anh độc miệng quá.
“Tiểu Bất Điểm đâu rồi?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn xung quanh, không thấy con gái đâu.
“Vẫn còn ở nhà họ Sở. Thằng nhóc lưu manh kia có cả nghìn cách đưa con bé đi.” Phong Phong đang nói vậy, Tiểu Bất Điểm đã hầm hừ quay về.
Hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chuyện gì thế?
Tiểu Bất Điểm chạy vào phòng khách, trèo lên sofa, tức đến mức thở hổn hển, nằm vật xuống, “Con muốn tuyệt giao với cái bánh bao rau đó.”
“Được, con gái ba có chí khí lắm.” Phong Phong vô cùng đồng tình.
Kiều Nhã Nguyễn: “....”
Chí khí là ba phút sau lại quay về tìm người ta hả?
“Sao thế?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn con gái tức tới mức thở phì phì hỏi.
“Chỉ ăn một chút bánh ngọt ở nhà cậu ta thôi mà? Có phải cậu ta làm đâu, keo kiệt thế chứ.” Tiểu Bất Điểm càng nghĩ càng thấy giận, thực sự không thể giận hơn được nữa.
Bánh Bao Rau tiếc một chút bánh ngọt?
Không thể nào có chuyện đó được.
Nhưng nhìn con gái tức giận như vậy, chắc chắn giọng điệu của Bánh Bao Rau không tốt lắm, cho nên Tiểu Bất Điểm bất tri bất giác chọc tới Bánh Bao Rau rồi mà con bé không biết đấy thôi.
Đôi oan gia này.
Tiểu Bất Điểm vẫn còn đang tức, Sở Vi đã bưng đĩa bánh tới.
“Chú Tư, thím Tư, bà bảo con mang ít bánh ngọt cho Vi Nhã, ban nãy em chưa ăn được nhiều, toàn món em ấy thích.” Sở Vi nhã nhặn nói, đặt cái đĩa nhỏ lên bàn.
Tiểu Bất Điểm liếc một cái, nuốt nước bọt một cách khí phách nhưng không nhào tới ăn.
“Cảm ơn Sở Vi.” Kiều Nhã Nguyễn nói. Trước khi Sở Vi đi, cô mở lời hỏi thăm, “Sở Vi, ban nãy Lạc Duy với Vi Nhã sao thế?”
Sở Vi nghiêng đầu, ồ lên một tiếng rồi nói, “Ban nãy Vi Nhã lo lắng cho cô chú nên đứng ngoài cửa chờ. Chỗ đó gió to, Lạc Duy sợ em cảm lạnh nên bảo em vào nhà, nhưng Vi Nhã đá cho Lạc Duy một cái nên cậu ấy giận ạ.”
“Không phải quan tâm con đâu. Cậu ta nói con đứng ở đó trông khó coi lắm, cậu ta nói vậy đó. Bánh Bao Đậu mới quan tâm con.”
Sở Vi: “...”
Lặng lẽ đau lòng cho cậu Hai, tại sao cậu không nói ra chứ?
Sở Vi đi rồi, Kiều Nhã Nguyễn im lặng, con gái rượu à, con giỏi lắm.
Phong Phong thì mừng thầm, làm tốt lắm, cứ phải chỉnh đốn tên Bánh Bao Rau kia như vậy mới được.
Bạn nhỏ Sở Lạc Duy dự định chiến tranh lạnh với bạn nhỏ Kiều Vi Nhã. Thứ người không biết tốt xấu này, nhóc không thèm để ý đến nữa.
Tiểu Bất Điểm hầm hè, ai thèm để ý tới cậu!
Cho nên lúc hết tiết, Tiểu Bất Điểm liền quay đầu lại nói chuyện với Sở Vi và Triệu Hân Hân.
Tuy rằng Triệu Hân Hân rất mập, nhưng rất đáng yêu, nói chuyện cũng dịu dàng. Tiểu Bất Điểm rất thích nói chuyện với bạn ấy.
Bạn nhỏ Sở Lạc Duy lúc lên lớp hay lúc hết tiết đều im lặng như nhau, giữa hai tiết học còn đi vệ sinh với Sở Vi một lần.
“Ôi, Vi Nhã, cậu cãi nhau với Sở Lạc Duy à?” Triệu Hân Hân thì thầm.
“Ai thèm cãi nhau với cậu ta chứ?” Tiểu Bất Điểm khinh thường.
“Hôm nay tớ không thấy hai cậu nói chuyện với nhau, cậu không phải vợ của cậu ấy hả?” Triệu Hân Hân che khuôn miệng đã rụng mất hai cái răng mà cười.
“Tên biến thái đó, ai thèm làm vợ cái tên biến thái đó chứ.” Tiểu Bất Điểm chế nhạo, bị Triệu Hân Hân nháy mắt như điên ra ám hiệu, “Sao thế, bụi bay vào mắt cậu à?”
“Triệu Hân Hân, tôi đổi chỗ cho cậu.” Giọng nói lạnh lùng của Sở Lạc Duy vang lên khiến Tiểu Bất Điểm giật cả mình.