Vậy là, ngày hôm sau trên đường đến trường, bạn nhỏ Sở Vi luôn cảm thấy có người đang trừng mình, hại nhóc không dám quay đầu lại nhìn người đang ngồi phía sau.
Tiểu Bất Điểm đến trường học, không vào lớp 1-3 mà chạy đến lớp 1-1, mở ngăn kéo bàn của Bánh Bao Rau ra thấy không có gì mới yên tâm quay về lớp của mình.
Tiểu Bất Điểm đi rồi, Sở Vi mới nhìn Sở Lạc Duy, “Hôm qua cậu cố ý để tôi nói câu đó với Vi Nhã hả?”
Sở Lạc Duy chậm rãi buông cặp sách xuống, hơi nhếch môi, không đáp lại nhưng như vậy chẳng khác nào đã trả lời.
Sở Vi tiếp tục giật giật khóe miệng, tên này sao có thể ranh ma như vậy chứ?
Vào lúc bạn Sở Lạc Duy dần dần dẫn dụ cô vợ nhỏ của mình đến lớp 1-1 giám sát cậu, ông chú Tư điệu đà thích gài bẫy kia lại cho cậu một cơ hội để lợi dụng.
Kiều Nhã Nguyễn mang thai.
Lúc Tiểu Bất Điểm biết được điều này liền đờ cả người, bé sắp có em trai hoặc em gái à?
Nhưng ba mẹ đâu có nói trước với bé!
Cho nên khi Phong Phong hưng phấn báo tin này cho con gái mình biết, Tiểu Bất Điểm không vui vẻ như trong tưởng tượng, trái lại có chút bực mình.
Vậy nên cô bé chỉ nhỏ giọng ồ một tiếng, liền ôm búp bê của mình qua phía nhà kính trồng hoa.
Mọi sự hưng phấn của Phong Phong bị con gái giội cho một chậu nước lạnh. Kiều Nhã Nguyễn cũng sửng sốt một lúc. Trước kia Tiểu Bất Điểm cũng đâu có bài xích chuyện có em trai em gái, sao lúc này lại không vui?
Kiều Nhã Nguyễn có chút lo lắng nhìn Phong Phong. Phong Phong vỗ nhẹ lên vai cô, sau đó đi theo con gái.
Mà Bánh Bao Rau biết được tin tức này là do ba mẹ nhóc kể cho nghe. Mẹ nuôi sắp có em bé, vậy đồ ngốc kia thì thế nào?
Vui hay không vui đây?
Bánh Bao Rau nghĩ, liền đi thẳng ra ngoài.
Bởi vì chuyện này quá đột ngột nên Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn cũng quên mất bàn bạc với cô con gái đã hiểu chuyện của mình.
Tiểu Bất Điểm ôm búp bê bước vào nhà kính, nơi đó có một căn phòng chuyên để cô bé nuôi con rắn nhỏ của mình.
Tiểu Bất Điểm ngồi xổm xuống đất nhìn con rắn dẫn đường lười biếng ngủ bên trong, nước mắt rơi tí tách: “Bé Hường à, ba mẹ tao có em bé rồi. Ba mẹ không thương tao nữa rồi.”
Rắn dẫn đường vặn người một cái, bò hai vòng lại tiếp tục ngủ.
Lúc Bánh Bao Rau tiến vào liền nghe thấy giọng nói đáng thương của Tiểu Bất Điểm. Nhóc biết ngay đồ ngốc này nhất định đang ở đây.
Bánh Bao Rau đút hai tay vào túi quần bước vào, dừng lại bên cạnh cô bé.
Tiểu Bất Điểm ngẩng đầu đúng lúc thấy người đang đứng đằng sau, lúc nhìn thấy nhóc, bỗng dưng cảm thấy như mình đang chịu ấm ức vô cùng, òa một tiếng khóc lên.
Bánh Bao Rau nhíu mày, ngồi xổm người xuống dùng bàn tay nhỏ bé vỗ lên lưng cô bé: “Khóc cái gì?”
“Ba mẹ không cần tôi nữa.” Tiểu Bất Điểm khóc đến thở không nổi, thút tha thút thít.
Bánh Bao Rau có chút mất kiên nhẫn, lại dịu dàng lau nước mắt cho cô bé, “Cậu bị ngớ ngẩn à, ba mẹ tôi có tôi và Bánh Bao Đậu, không phải vẫn yêu thương anh tôi đấy thôi?”
Hở?
Tiểu Bất Điểm thoáng sửng sốt, hình như là thế thật.
“Vậy là ba mẹ tôi sẽ vẫn yêu thương tôi à?” Tiểu Bất Điểm mong mỏi mở miệng hỏi.
Bánh Bao Rau nheo mắt nhìn Tiểu Bất Điểm mắt đã đỏ lên, sau đó nói: “Vậy sau này cậu có nghe lời tôi không?”
Tiểu Bất Điểm liên tục gật đầu, “Tôi nghe lời cậu, ba mẹ tôi sẽ vẫn yêu thương tôi đúng không?” Tiểu Bất Điểm dường như rất nóng lòng cần một câu trả lời.
Lúc Phong Phong tiến vào vừa hay nghe thấy đoạn đối thoại này, nhất thời nghĩ, thằng ranh này đúng là xấu xa không chịu được.
Bánh Bao Rau cũng biết Phong Phong đã vào, quay đầu lại ném cho ông chú Tư điệu đà kiêm vị cha nuôi Ảnh đế nào đó một ánh nhìn khiêu khích, sau đó vươn tay vỗ vỗ đầu Tiểu Bất Điểm, xoay người đi ra.