Bánh Bao Rau đi tới ngồi xuống bên cạnh Sở Vi, bỏ cặp sách của mình xuống.
Các bạn nhỏ lớp một thì có thể làm gì, đầu tiên là tự giới thiệu, để mọi người làm quen với nhau một chút.
Mà tiết học đầu tiên của bạn Sở Lạc Duy liền trở thành thần thoại của cả khối lớp một trong trường tiểu học này. Bởi vì mọi người đều biết, đây là em trai của bạn Sở Lạc Ninh, một tấm gương kiểu mẫu giống như bạn ấy.
Vốn có không ít các bạn nữ cảm thấy thất vọng vì chuyện bạn Sở Lạc Ninh nghỉ học nhưng không ngờ lại có một người nữa tới.
Mà nổi tiếng nhất trong đám con gái lớp một chính là bạn Kiều Vi Nhã của lớp 1-3. Cô bé thực sự quá xinh đẹp, trong nháy mắt đã trở thành bông hoa của trường tiểu học.
Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, Bánh Bao Đậu chạy đến bám lên cửa nhìn về phía phòng học lớp 1-1. Cửa phòng học đã chật kín các học sinh lớp cao hơn, đương nhiên cửa lớp 1-3 cũng có người, chỉ có điều đứng trước cửa lớp 1-3 phần lớn là con trai, mà cửa lớp 1-1 thì phần lớn là con gái.
Bánh Bao Đậu chẹp miệng, quay lại nhìn Tiểu Bất Điểm cũng đang bị vây quanh, “Tiểu Bất Điểm, qua đây coi nè.”
“Các cậu tránh ra đi.” Tiểu Bất Điểm vươn bàn tay đẩy người định nói chuyện với mình trước mặt ra, nhấc cặp chân ngắn tũn chạy tới cửa, chỉ có điều mới nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài đã tức đến vẹo mũi.
Đồ lăng nhăng kia không để ý đến mình lâu như vậy, bên cạnh còn có bao nhiêu con thiêu thân lao vào, thật quá đáng.
Tiểu Bất Điểm nghĩ, đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó băng qua đám người ngoài hành lang bước vào lớp 1-1.
Bánh Bao Đậu kêu lên một tiếng, nhanh chóng đi theo. Xem kịch vui sao có thể thiếu bé được?
Tiểu Bất Điểm còn nhỏ nhưng giọng lại không hề nhỏ, “Mấy cậu mau tránh ra đi, tôi muốn đi vào.”
“Ai đấy?” Có một cô bé nhìn thấy Tiểu Bất Điểm, tự dưng thấy ghen tỵ, “Không phải lớp 1-1 thì vào làm gì?”
“Tớ biết, cậu ta học lớp 1-3, lớp 1-3 ấy.” Một cô bé khác kêu lên, khiến cho mọi người cười khanh khách. Lớp 1-3 căn bản toàn mấy đứa ngốc.
Sắc mặt Bánh Bao Rau hơi thay đổi, đứng dậy, bước qua kéo lấy Tiểu Bất Điểm thiếu chút nữa bị đẩy ra ngoài đến bên cạnh mình, nhìn cũng không thèm nhìn hai chị gái cùng trường kia, kéo Tiểu Bất Điểm đến chỗ ngồi của mình: “Cậu qua đây làm gì?”
Tiểu Bất Điểm chớp mắt, nhìn cậu nhóc mặt đen sì, lại nhìn đám con gái kia, trong nháy mắt có chút quẫn bách!
Mình đến đây làm gì?
“Cậu ấy là Kiều Vi Nhã, cô vợ nhỏ của Sở Lạc Duy đấy.” Có một đứa nhóc học cùng họ từ hồi mẫu giáo mở miệng cười nói.
Bọn trẻ con rất nhạy cảm với mấy chữ cô vợ nhỏ này, cho nên đứa bé kia vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Bạn Sở Lạc Duy rất hài lòng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh nhìn Tiểu Bất Điểm: “Mau về học đi, không có chuyện gì thì về đi.”
Tiểu Bất Điểm bị đuổi!
Bé vậy mà lại bị đuổi á?
Cảm giác này rất không thoải mái!
“Tại sao hồi nghỉ hè cậu chẳng để ý gì đến tôi thế?” Tiểu Bất Điểm chống nạnh nhìn Bánh Bao Rau, tỏ ý nếu cậu không trả lời, tôi sẽ không đi.
Sở Lạc Duy liếc xéo cô nhóc một cái, vì sao chẳng lẽ cậu không biết à?
“Còn mười phút nữa là vào giờ học rồi, mau về lớp đi.” Sở Lạc Duy tiếp tục nhắc nhở.
Sở Vi ngồi một bên nín cười. Cậu Hai rõ ràng sắp không trụ nổi nữa rồi mà còn giả vờ giả vịt.
Sở Lạc Duy ném cho nhóc ta một ánh mắt, Sở Vi hơi nhún vai, ý bảo tôi không nói gì hết.
Tiểu Bất Điểm hừ một tiếng, dứt khoát xoay người đi.
“Ai da, Sở Lạc Duy, vợ nhỏ của cậu giận rồi kìa.” Đám bạn học cười tít mắt nói, câu này vừa thốt ra, cả trường đều biết, lớp 1-1 có một nam thần nhí, nhưng nam thần nhí đã có cô vợ nhỏ thanh mai trúc mã mất rồi. Lớp 1-3 cũng có một nữ thần nhí, nhưng nữ thần nhí cũng có thanh mai trúc mã của mình, không khéo ở chỗ, cặp thanh mai trúc mã kia vẫn là hai người này.