Khi Tân Nhạc mang thai đến tháng thứ sáu, đám bánh bao cuối cùng cũng đi học.
Ngay ngày đầu tiên khi Tiểu Bất Điểm khai giảng, Phong Phong cuối cùng cũng lấy lại được tượng vàng Oscar của mình, trở thành một Ảnh đế danh xứng với thực. Còn Kiều Nhã Nguyện cũng đã đến thành phố J vào trung tuần tháng sáu, hoàn toàn để cho Tiểu Bất Điểm sống nhờ ở nhà ông chồng nhí của mình.
“Mẹ, mẹ, con muốn ngồi chung với chị Bao Đậu.” Tiểu Bất Điểm được người mẹ vừa mới xin phép nghỉ để đưa cô bé đi học ôm lấy, đáng tiếc ba không ở đây.
“Chẳng lẽ con không thích ngồi với anh Bao Rau à?” Kiều Nhã Nguyền cố tình trêu cô bé.
“Con không thèm, cậu ta toàn nói con béo thôi, còn gà mẹ lắm điều nữa.” Tiểu Bất Điểm thực sự tỏ ra rất chán ghét.
Thủy An Lạc: “...”
Gái à, con đang ghét bỏ con mẹ đấy à?
Trong thế giới của Tiểu Bất Điểm, ngoại trừ ba cô bé ra thì Bánh Bao Rau là đáng ghét nhất, cái gì cũng không cho làm, giờ bé phải rời xa khỏi phạm vi thế lực của Bánh Bao Rau.
Đưa ba đứa nhóc vào trường học, Kiều Nhã Nguyễn nói với Tiểu Bất Điểm chuyện phải lập tức quay lại quân đội. Tiểu Bất Điểm rất hụt hẫng. May mà buổi tối ba sẽ về, cho nên bé vẫn nghiêm túc nói: “Mẹ, Tiểu Bất Điểm sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mẹ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, như vậy cuối tuần ba với con mới có thể đi thăm mẹ được.”
Kiều Nhã Nguyễn thấy chóp mũi cay cay. Cô vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của con gái, “Được, mẹ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời chờ con và ba.” Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy chỉnh lại quân trang của mình.
Thủy An Lạc dặn dò bạn nhỏ Sở Lạc Duy phải chăm sóc cho hai em, sau đó mới đi ra ngoài cùng với Kiều Nhã Nguyễn. Ba đứa nhóc không hề quấn lấy mẹ mình không nỡ rời xa như những đứa nhóc xung quanh, trái lại còn có cảm giác rất mới mẻ.
Hai người ra khỏi nhà trẻ, mang theo chút chua xót của người làm mẹ.
“Chắc bọn mình nuôi phải mấy đứa con giả rồi.” Thủy An Lạc thở dài nói.
Kiều Nhã Nguyễn tán thành, đội mũ lính lên, “Được rồi, tao ra sân bay đây.”
“Phải trở về luôn hôm nay à.” Thủy An Lạc không hiểu.
“Trước mười hai giờ phải về đến đơn vị, tao không còn nhiều thời gian nữa rồi.”
“Thật không biết trước đây không cản mày nhập ngũ là đúng hay sai nữa.” Thủy An Lạc thở dài.
“Con đường này tao phải tiếp tục đi, đây là trách nhiệm.” Kiều Nhã Nguyễn nói, vỗ vỗ vai Thủy An Lạc, sau đó nói: “Tao đi đây.”
Thủy An Lạc gật đầu, nhìn Kiều Nhã Nguyễn bắt xe đi, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua ba đứa nhóc hoàn toàn không hề lưu luyến gì. Cô vẫn nên đi làm đi thì hơn.
Cô giáo phân chỗ ngồi. Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Rau ngồi cùng nhau. Bánh Bao Đậu ngồi phía trước hai đứa, cho nên Tiểu Bất Điểm rất không vui.
Bé không muốn ngồi cạnh tên gà mẹ này đâu.
Bánh Bao Rau lạnh lùng liếc cô bé, ý là, cậu dám mở miệng thử xem.
Bánh Bao Đậu che miệng cười khúc khích. Tuy Tiểu Bất Điểm bình thường rất tùy tiện nhưng đến khi đối đầu với anh trai thật thì lúc nào cũng bị đàn áp. Bé cảm thấy rất đồng cảm với Tiểu Bất Điểm.
Tiểu Bất Điểm hừ một tiếng, không nói thì không nói, có gì mà ghê gớm đâu chứ.
Nơi gọi là nhà trẻ, thực chất là để trông trẻ con, cho nên cơ bản cứ dẫn các bạn nhỏ đi chơi là được rồi.
Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu trông rất đáng yêu nên chỉ một chốc đã cố vô số bạn nhỏ muốn kết bạn với hai cô bé, nhưng đều bị ánh mắt của Bánh Bao Rau trừng cho không dám lại gần.
Tiểu Bất Điểm: “...”
Quả nhiên, ngồi chung một chỗ với cậu ta thật là bất hạnh, nhìn xem bên cạnh Bánh Bao Đậu có bao nhiêu là bạn kìa....
Tiểu Bất Điểm lén lút chạy đến bên cạnh Bánh Bao Đậu, ở đó có nhiều bạn nhỏ hơn. Nhưng bé vừa mới đi, một đám con gái đã chạy đến bên cạnh Bánh Bao Rau.