Tân Nhạc gật đầu như bổ củi, nếu đã có chút hy vọng thì cô không muốn từ bỏ.
Mẹ Tân Nhạc phát hiện ra con gái mình thích cười hơn, hơn nữa lúc cười cũng hạnh phúc hơn lúc trước. Trái tim thấp thỏm của bà cuối cùng cũng có thể bình ổn lại.
Buổi tối, khi Tân Nhạc thu xếp đồ đạc, Mặc Lộ Túc điều tra tư liệu về vị giáo sư già kia. Tư liệu trên mạng không nhiều, nhưng danh tiếng rất tốt. Thứ ba - năm - bảy hàng tuần ông sẽ khám bệnh tại bệnh viện trực thuộc trường đại học gần đó, chỉ khám mỗi buổi sáng thôi. Mặc Lộ Túc nhìn vào hệ thống xếp số, số đã xếp tới tận thứ Bảy của tuần sau, bây giờ họ có đến đó cũng vô dụng.
Mặc Lộ Túc nghĩ ngợi, bắt đầu viết email.
Tân Nhạc vừa dọn đồ vừa nói chuyện với Mặc Lộ Túc, “Chúng ta phải đi bao lâu? Nghe nói thành phố J có rất nhiều phong cảnh đẹp.” Không biết có phải đang tự an ủi hay không, cô cố gắng nói về chủ đề này một cách nhẹ nhàng.
“Nhạc Nhạc, chúng ta đi khám bệnh.” Mặc Lộ Túc có lòng nhắc nhở cô.
Tân Nhạc ồ lên một tiếng, cúi đầu lấy quần áo đã gấp cẩn thận ra, ôm tới bỏ vào tủ quần áo.
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn cô, sau đó tiếp tục viết email, “Đợi cơ thể em khỏe lại, chắc tầm đó anh cũng đỡ bận, sẽ có thời gian đưa em qua bên đó chơi.”
Tân Nhạc đang thất vọng bỗng chốc nở nụ cười, ngoảnh lại nhìn Mặc Lộ Túc đang cúi đầu bận rộn, ôm lấy đống quần áo mà cười ngốc.
***
Thấm Tâm Viên, nhà họ Sở.
Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm cưỡi trên chiếc xe nhỏ gào thét trong phòng khách, còn Bánh Bao Rau vẫn đang đọc sách.
Tiểu Bất Điểm nghêu ngao hát. Bánh Bao Đậu ngồi phía sau hát cùng với cô bé.
“Ba, ba ơi.” Tiểu Bất Điểm đột nhiên kêu lên, nhảy từ trên xe xuống, nhào vào lòng người vừa bước vào.
Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phong Phong. Bánh Bao Rau có vẻ không vui vẻ, sao Phong Phong đã quay về rồi? Chú ấy mà về thì tối nay tên phản bội Tiểu Bất Điểm sẽ đòi đi theo ba mất.
Phong Phong nhướng mày, anh có thể cảm nhận được rõ ràng là mình đang bị ghét bỏ.
Nhưng mà, lẽ nào đây không phải con gái anh sao?
“Ba ơi, sao ba đã về rồi?” Tiểu Bất Điểm xúc động hỏi. Cô bé lâu lắm không thấy ba mình rồi.
Phong Phong nhướngmày, “Không muốn gặp ba à?”
“Tất nhiên không phải thế, Tiểu Bất Điểm nhớ ba lắm.”
Bánh Bao Rau cúi đầu hừ một tiếng, không nhớ đâu, không hề nhớ tí nào đâu.
Tiếc rằng, nhóc có thể gắt với bất cứ ai, chỉ riêng người này, nhóc không thể gắt được vì đây là ba ruột của nhỏ mập kia.
“Được rồi, theo ba về nhà nào, mấy ngày tới ba sẽ ở nhà.” Không phải Phong Phong không nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Bánh Bao Rau, nhưng điều này khiến anh rất vui. Muốn cướp con gái rượu của anh hả, mơ đi cưng!
Bánh Bao Rau nhìn Tiểu Bất Điểm hào hứng theo ba về nhà, thầm mắng một câu đồ vô lương tâm, sau đó nhóc vứt quyển sách ra một góc, đi thẳng lên tầng.
Thủy An Lạc vừa dựa vào lòng chồng ăn hoa quả vừa nhìn khung cảnh kỳ lạ này.
“Đây là biểu hiện của con trai anh khi gặp phải kình địch và đánh không lại à?”
“Quá rõ ràng, chưa theo đuổi được vợ yêu thì ai mà dám đối đầu với bố vợ chứ?”
Sở Ninh Dực vừa dứt lời, Thủy An Lạc chỉ thẳng vào anh.
Đây là người đầu tiên dám đối đầu với bố vợ mình.
“Cho nên anh mới là ba nó.” Sở Ninh Dực nói rất nghiêm túc.
Thủy An Lạc: “...”
Bánh Bao Đậu chớp mắt nhìn ba mẹ tọng thức ăn cho chó cho mình, sao tự nhiên mọi người đi hết vậy, ai chơi với bé đây?
Thủy An Lạc nhìn con gái mình, sao con không biết sốt ruột thế hả?
Bánh Bao Đậu quả quyết quay người rời đi. Mẹ bé điên rồi, bé còn nhỏ mà.