Tân Nhạc phát hiện ra, từ sau hôm đó, cô em họ cả năm trời không đến nhà mình bỗng trở thành khách quen.
Hầu hết thời gian cô ta tìm đều tài bắt chuyện cùng Mặc Lộ Túc.
Ví dụ như, anh rể ơi, em muốn tới thành phố A làm việc, anh có thể tìm việc giúp em không?
Câu trả lời của Mặc Lộ Túc là, tôi và chị cô đều là bác sĩ, tìm được công việc sợ rằng cũng không phù hợp với cô.
Hoặc ví dụ như, anh rể ơi, nếu đến thành phố A, em có thể tới tìm anh không?
Mặc Lộ Túc trả lời như vậy nè, cô có thể tìm chị cô, tôi và chị cô luôn ở bên nhau, nhưng chắc không thể ở trong nhà tôi được, tôi có thể giúp cô tìm khách sạn.
...
Cứ như vậy như vậy...
Ban đầu Tân Nhạc có chút cáu kỉnh, nhưng dần dần cô phát hiện ra Mặc Lộ Túc nói năng còn độc địa ngoa ngoắt hơn cô nhiều, cô hoàn toàn không cần lo lắng gì hết.
Cơ thể Mặc Lộ Túc dần có chuyển biến tốt, thời gian bất giác cũng tiến vào cuối tháng Ba, đầu tháng Tư.
Hôm đó Mặc Lộ Túc đưa Tân Nhạc đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Trên đường đi, Tân Nhạc nói chuyện với Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn, kể cho họ nghe về nhân vật không tầm thường như em họ cô.
Mặc Lộ Túc đích thân lái xe, thỉnh thoảng liếc mắt về người đang ngồi trên ghế phụ ôm điện thoại gõ chữ nhắn tin.
[Tân Nhạc: Cho nên tôi không biết nó đang nghĩ cái gì nữa. Sáng nay tôi với Mặc Lộ Túc ra ngoài từ sớm rồi, chắc lát nữa nó lại tới nhà tôi điểm danh đấy.]
[Thủy An Lạc: Há há há há, đây là câu chuyện dài kỳ hay nhất mà gần đây tôi nghe được đấy, không ngờ đàn anh còn có khả năng như này cơ đấy?]
[Kiều Nhã Nguyễn: Em họ của bà không hiểu tiếng người à?]
[Thủy An Lạc: Nó chỉ sống trong thế giới của mình mãi không chịu chui ra thôi.]
[Tân Nhạc: Chuẩn cơm mẹ nấu.]
[Thủy An Lạc: Nhưng bà không lo em họ bà nhân lúc này để bò lên giường đàn anh hả?]
[Kiều Nhã Nguyễn: Há há há há, vấn đề này sắc bén gớm nha.]
[Thủy An Lạc: Tao chỉ nói sự thật thôi.]
Tân Nhạc lặng lẽ liếc mắt nhìn Mặc Lộ Túc, dường như giữa họ thực sự không có...
[Thủy An Lạc: Thì đúng là thế mà, nghĩ mà xem, đàn anh được mỗi lần ăn thịt vào hôm đón năm mới, sắp hai tháng rồi còn gì, chậc chậc chậc...]
[Tân Nhạc: Bà trở nên đen tối như thế từ bao giờ vậy?]
[Thủy An Lạc: Bà con cô bác kết hôn sinh con cả rồi, đừng bảo không biết vận động tạo em bé là như nào nha?]
[Tân Nhạc: Tôi quỳ rồi.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Ha ha ha ha, tôi phải đi làm việc đây, hai người chém tiếp đi.]
Nhưng Tân Nhạc nghĩ, hình như là thế thật. Nhưng lần trước cô mang bầu, mấy tháng liền Mặc Lộ Túc không đụng tới người cô, cô thấy Mặc Lộ Túc nhịn giỏi lắm.
Mặc Lộ Túc bị bệnh sạch sẽ, mà còn là sạch sẽ quá mức cơ, Tân Nhạc có thể hoàn toàn tin tưởng anh.
“Nhìn anh làm gì?” Mặc Lộ Túc đột nhiên hỏi.
Tân Nhạc vội vàng lắc đầu, xoay khuôn mặt đã đỏ lên của mình ra bên ngoài.
Mặc Lộ Túc: “...”
Cô đang xấu hổ đấy hả?
Nhìn anh mà cũng xấu hổ được hả?
Xe chạy tới bệnh viện, bởi vì Mặc Lộ Túc đã hẹn trước, cho nên xếp hàng một lúc đã tới số của họ.
Đây có thể coi như lần đầu tiên họ làm siêu âm có thể nhìn thấy đứa trẻ, Tân Nhạc thấy hơi căng thẳng, Mặc Lộ Túc cứ nắm chặt lấy tay cô.
Tất cả công tác chuẩn bị hoàn tất, Tân Nhạc nằm trên giường. Mặc Lộ Túc vừa nắm tay cô vừa nhìn hình ảnh hiển thị trên màn hình, trong tử cung đã có một chấm nhỏ màu đen làm tổ ở đó, tình hình làm tổ rất thành công.
Nhưng Mặc Lộ Túc cứ nhìn chằm chằm vào chấm đen đó, hai hàng lông mày chưa hề giãn ra, giống như hình dáng của chấm đen đó không bình thường.
Điều này có nghĩa là, quá trình phân tách của đứa trẻ này có lẽ đã bị ảnh hưởng bởi thuốc.
Đây là một tin rất xấu.
Ít nhất đối với họ là như vậy.