Cơ thể Mặc Lộ Túc bất giác cứng đờ lại trong một giây, cảm giác này, anh không nói ra được, nhưng không bài xích nó, ngược lại, nó mang tới một cảm giác yên tâm.
“Mặc Lộ Túc, lỡ như chúng ta không giữ lại được đứa nhỏ này thì phải làm sao?” Tân Nhạc lí nhí hỏi, trong giọng nói của cô có cảm giác lo sợ về những điều chưa biết rõ.
Mặc Lộ Túc thêm nước vào nồi, sau đó vặn nhỏ lửa. Đây là động tác trông có vẻ bình thường, nhưng vì câu nói của Tân Nhạc, động tác hơi thay đổi, cho dù anh đã giấu giếm rất kỹ.
“Vậy coi như đứa trẻ này không có duyên với chúng ta, cứ để nó theo ý trời đi.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói. Họ đã mất một đứa trẻ, mà số phận của đứa trẻ này rốt cuộc sẽ thế nào, đến bây giờ không ai trong số họ dám kết luận.
Mặc Lộ Túc cảm thấy người phía sau ôm anh chặt hơn.
Mặc Lộ Túc xoay người, đưa tay nắm lấy cánh tay cô. Anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, bàn tay lướt tới bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Mấy hôm nữa phải làm một lần kiểm tra máu, đợi đến khi đầy tháng, siêu âm một lần để xem tình hình thế nào.” Mặc Lộ Túc nói xong, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tân Nhạc, “Ra ngoài trước đi, sắp xong rồi.”
Tân Nhạc gật đầu, chầm chậm thoát ra khỏi vòng tay của anh.
Mặc Lộ Túc nhìn theo bóng lưng cúi đầu ra ngoài của cô. Không có người trong lòng nữa, anh nắm chặt tay lại. Có lẽ Tân Nhạc không biết, anh còn hy vọng đứa trẻ này khỏe mạnh hơn cả cô.
Lần trước, anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Lần này, anh muốn bù đắp cho mẹ con cô ấy.
Mặc Lộ Túc nấu món canh cá cay và sườn xào chua ngọt, toàn những món khẩu vị nặng, món chính vẫn là mì. Anh sợ cô ăn nhiều quá lát nữa đi ngủ sẽ không tốt cho tiêu hóa.
Tân Nhạc có vẻ rất đói. Cô ăn rất nhiều, ít nhất là khiến Mặc Lộ Túc nhìn cô bằng con mắt khác một lần nữa. Anh không biết rằng vóc dáng cô mảnh khảnh mà có thể ăn nhiều như thế, rốt cuộc thức ăn chạy đi đâu hết rồi?
Khi Tân Nhạc muốn dọn dẹp, cô lại bị Mặc Lộ Túc giành mất, “Cứ để đó đi, ngày mai thím giúp việc tới dọn.”
Để Viện trưởng Mặc phải đụng vào bát đũa đầy dầu mỡ thế này á, anh sẽ không bao giờ làm đâu.
Tân Nhạc cũng không phản đối, nhưng khi Mặc Lộ Túc bỏ bát đũa vào bồn rửa và quay lại, Tân Nhạc vẫn chưa lên tầng. Cô đứng ở cửa ra vào đổi giày. Nhìn thấy Mặc Lộ Túc bước ra, cô bỗng trở nên rất lúng túng khi đứng ở đó.
Mặc Lộ Túc khựng lại, “Em muốn ra ngoài à?”
Tân Nhạc đứng ở cửa, ngón tay xoắn vào nhau, tái hiện khung cảnh giáo viên chủ nhiệm và học sinh phạm lỗi một lần nữa.
“Em ăn nhiều quá, định xuống nhà đi bộ một chút.” Tân Nhạc cúi đầu nói.
Mặc Lộ Túc nhìn đồng hồ, hai giờ sáng, cô muốn xuống nhà tản bộ, hay lắm.
“Đợi chút, anh thay quần áo đi cùng em.”
“Không cần đâu không cần đâu, em đi loanh quanh thôi, em...” Tân Nhạc vội vàng nói, nhưng khi nhìn thấy Mặc Lộ Túc biến sắc, giọng cô nhỏ dần. Cô cúi đầu, tiếp tục làm một học sinh ngoan.
Mặc Lộ Túc có vẻ đã quen, quen với việc cô ấy từ chối mình theo thói quen.
Cho nên, anh không xoắn xuýt nhiều về chuyện này mà đi thẳng lên tầng thay quần áo, sau đó xuống cửa đổi giày, cầm chìa khóa, đi ra ngoài cùng cô.
Thực ra lúc này Mặc Lộ Túc rất buồn ngủ, nhưng Tân Nhạc rất tỉnh táo.
Trời còn chưa sáng, không khí vẫn rất lạnh, khu nhà chỉ còn ánh đèn sáng, không một bóng người.
Sau khi Tân Nhạc xuống lầu, tuy cô cứ cúi đầu mãi, nhưng bước chân như có mục đích, không hề giống người ăn no quá nên phải tản bộ.
Mặc Lộ Túc lặng kẽ theo sau cô, xem xem rốt cuộc cô muốn làm gì?