Nhưng đã hỏi rồi, có tự ngược đãi đi chăng nữa, cô cũng không muốn thu lại, nên tiếp tục hỏi, “Vậy hồi học tiểu học và cấp hai thì sao?”
Mặc Lộ Túc nhìn ra được cảm xúc mà cô che giấu, tâm trạng cũng tốt hơn, thậm chí khóe miệng còn cong lên.
Sắc mặt Tân Nhạc càng lúc càng khó coi, không phải anh chưa từng yêu sớm sao? Cái vẻ sung sướng kia là sao thế?
Mặc Lộ Túc thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói, “Hồi tiểu học có, mỗi lần ra chơi vào phòng vệ sinh, lúc về sẽ thấy dưới ngăn bàn có phong thư màu hồng với sô-cô-la.”
Hơn thế tình trạng ấy còn kéo dài đến khi anh học cấp ba cơ, bây giờ tính lại, không phải anh chưa từng yêu sớm, mà là bản thân anh không muốn yêu sớm mà thôi.
Sắc mặt Tân Nhạc càng lúc càng tệ, cô rảnh hơi quá, không dưng tự ngược đãi mình.
“Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây.” Tân Nhạc buồn rầu đứng dậy. Cô cứ hỏi thì người này phải nói hết ra sao? Còn nói rất hồn nhiên như thế chứ, đúng thật là...
Bàn tay nắm lấy cổ tay cô của Mặc Lộ Túc vẫn chưa buông ra, “Nhưng em hỏi anh mà.” Mặc Lộ Túc rất vô tội.
Tân Nhạc quay đầu lại, ánh mắt cô nhìn anh hơi u ám. Em cứ hỏi là anh phải trả lời hả? Người đàn ông này có cần phải thật thà vậy không?
Mặc Lộ Túc chầm chậm buông tay cô ra, “Đi ngủ đi, phòng ngủ chính ở đối diện cầu thang trên tầng hai, đồ đạc bên trong đều mới mua đấy.” Mặc Lộ Túc nói rồi quay lại tắt tivi.
Tân Nhạc có chút thất vọng, nghĩ kỹ lại thì, câu hỏi do cô đặt ra mà, bây giờ lại giận dỗi với người ta làm gì?
Tân Nhạc giậm chân đi về phòng, tại sao cô phải băn khoăn chứ?
Mặc Lộ Túc nhìn cô đi lên tầng, không khỏi nhíu mày, rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến cô ấy vui vẻ đây?
Mặc Lộ Túc ngồi dưới nhà một lúc rồi mới lên, lúc ấy Tân Nhạc đã ngủ rồi.
Cô ôm một con khỉ to, đó là con khỉ sáng nay Mặc Lộ Túc nhờ thím giúp việc đi mua về, dáng ôm con khỉ của cô ấy rất đáng yêu.
Mặc Lộ Túc tắm xong, vén chăn ra, ngồi xuống bên cạnh cô, bỏ con khỉ ra chỗ khác rồi mới nằm xuống.
Tân Nhạc mất con khỉ bông, vô thức coi Mặc Lộ Túc là con khỉ của mình, vươn tay ra ôm lấy.
Thân thể Mặc Lộ Túc cứng đờ trong chốc lát, sau đó chậm rãi thả lỏng, ôm cô vào lòng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đói...
Đói... quá đói...
Đói quá... đói... đói ơi là đói...
Tân Nhạc trừng mắt nhìn trần nhà, cô đói quá nên bị tỉnh giấc.
Trước kia phải mang bầu tới tháng thứ năm, thứ sáu cô mới có cảm giác đói tới mức không ngủ nổi, nhưng bây giờ bé Đậu chưa đầy một tháng, sao đã hành hạ cô thế này rồi?
Tân Nhạc cẩn thận nghiêng đầu qua, nhìn người đàn ông nằm ngủ bên cạnh mình. Dường như anh ngủ rất say, cánh tay dài nhẹ nhàng đặt trên người cô, khoảng cách giữa cả hai gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Tân Nhạc nghĩ, cô không kiềm chế được bản thân mà khẽ nhúc nhích, đặt một nụ hôn lên gương mặt hơi lạnh của anh. Sau đó lại như một đứa trẻ làm chuyện xấu, lặng lẽ lui ra, nhưng khóe miệng nhếch lên một nụ cười quá rõ rệt. Trông cô giống... một đứa trẻ ăn vụng kẹo ấy.
Thế nhưng, mấy chữ “giống như ăn vụng” ấy không cứu vớt nổi Tân Nhạc.
Cô đói đến mức không chịu nổi nữa, Tân Nhạc quyết định dậy kiếm ăn.
Cho nên Tân Nhạc dè dặt bỏ cánh tay của Mặc Lộ Túc ra, sau đó đứng dậy.
“Em làm gì thế?” Mặc Lộ Túc đột ngột tỉnh dậy, với tay bật đèn, nhìn người đang định xuống giường.
Tân Nhạc hơi xấu hổ, tại sao cô lại có cảm giác như làm chuyện xấu bị bắt tại trận thế nhỉ, rõ ràng cô chưa làm gì mà?
Cho nên, cô chỉ có thể nhìn Mặc Lộ Túc vừa tỉnh dậy bằng ánh mắt vô tội.