Luật sư của Mặc Lộ Túc đến thành phố S khi trời đã tối, tiện thể còn mang theo tư liệu đã chuẩn bị xong trên đường đi.
Tân Dương vẫn giữ vẻ không quan tâm của mình, bị mẹ Tân Nhạc vừa đánh vừa mắng cho một trận, đúng kiểu bạo lực gia đình.
Tân Nhạc lạnh lùng nhìn, tiện thể còn bảo mẹ cô đánh mạnh thêm một tí.
Mặc Lộ Túc: “...”
“Cậu Mặc, về cơ bản thì không có vấn đề gì, họ làm giả trước, lãnh đạo nhà trường dùng việc công để mưu lợi cá nhân, phiên tòa này không khó khăn gì.” Luật sư mở lời, anh ta đã từng tiến hành rất nhiều phiên tòa về thương mại khác, cho nên đối với anh ta mà nói, phiên tòa lần này thực sự không đáng kể gì.
Mặc Lộ Túc gật đầu, khi luật sư thu xếp giấy tờ chuẩn bị cáo từ, anh nói, “Ngày mai tiện đường qua đây anh hãy tới đồn cảnh sát nhé. Ông Chu kia vài năm trở lại đây có không ít vụ ẩu đả và đe dọa người khác, anh tìm một lý do nào đấy liên quan tới ông ta mấy năm nay xem.”
Luật sư khựng lại, anh ta nghĩ, người kia thật sự đắc tội tới cậu lớn nhà mình rồi, nếu không làm sao mà cậu ấy có thể đích thân chỉnh đốn kẻ đó được?
“Được.” Luật sư nói xong, đứng dậy, “Ông Tân không cần lo lắng, chuyện này không có gì khó khăn cả đâu.”
“Cảm ơn anh đã vất vả đường sá xa xôi.” Bố Tân Nhạc nói.
Luật sư mỉm cười, “Tôi cũng là người nhận công ăn lương thôi, như đi công tác ấy mà.” Luật sư nói xong, tạm biệt Mặc Lộ Túc lần nữa rồi xoay người rời đi.
Sau khi luật sư đi khỏi, mẹ Tân Nhạc mới thở phào được một hơi, nhưng bà lại quay sang đá cho con trai mình một cái.
Tân Dương kêu lên oái oái, trốn về phòng.
“Lộ Túc, tối nay hai con ngủ bên phòng của ba mẹ đi, giường trong phòng của Nhạc Nhạc hơi nhỏ.” Mẹ Tân Nhạc cười híp cả mắt, nếu như trong quá khứ mà gặp phải chuyện như thế này, chắc họ chỉ có nước khóc.
Nhưng hôm nay có Mặc Lộ Túc ở đây. Anh từ thành phố S tới bệnh viện tìm bệnh án của kẻ kia, sắp xếp cho Tân Dương đi kiểm tra, bây giờ còn liên hệ với luật sư, tất cả mọi thứ cứ rành mạch đâu vào đấy.
Quan trọng nhất là khi đối mặt với loại chuyện không thể nói ra bên ngoài của gia đình họ, người ta cũng không hề bực bội, ngược lại còn nói chuyện rất hòa nhã với bà bác tính khí tồi tệ kia.
Con rể như vậy, đặt trước mặt ai người ta cũng thích.
“Không cần đâu ạ.” Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc ngồi bên cạnh mình, đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô, “Con có nhà ở bên này, con với Tân Nhạc qua bên đó ở, bên đó cũng vẫn có người quét dọn.”
Chủ yếu vì trong phòng Tân Nhạc chỉ có một chiếc giường đơn, nếu không anh cũng không phản đối việc ở lại đây.
“Anh đi đi, em muốn ở nhà em.” Tân Nhạc vội vãng nói.
“Được rồi, được rồi, có nơi để ở thì hai đứa mau đi đi, không còn sớm nữa rồi.” Mẹ Tân Nhạc nghe con gái nói thế, vội vàng đứng dậy đẩy hai người ra cửa, “Sáng mai nhớ qua đây ăn sáng nhé, Lộ Túc thích ăn gì?”
“Con ăn gì cũng được, không kén chọn.” Mặc Lộ Túc nói năng rất nho nhã, khiến người ta rất thích.
Tân Nhạc: “...”
Cậu chủ Mặc, câu này mà anh cũng nói ra được hả?
Anh mà không kén chọn?
Anh nói câu này mà không sợ đau răng hả.
Nhưng sao mẹ cô muốn đuổi cô đi nhanh vậy?
Tân Nhạc nhìn cánh cửa bị đóng lại, lại nhìn về phía Mặc Lộ Túc.
Mặc Lộ Túc hơi nhún vai. Anh tỏ ý đây không phải lỗi của anh, mà là mẹ cô đuổi họ đi đó chứ.
Tân Nhạc thở dài, chỉ có thể cam chịu số phận, quay người đi ấn nút thang máy.
“Tất cả những người có tiền ai cũng mua bất động sản theo lố vậy, ở đâu cũng có nhà riêng.” Tân Nhạc chậc chậc vài tiếng. Những người như họ, bố mẹ vất vả cả đời, chưa chắc đã mua nổi một căn hộ tử tế.