Mặc Lộ Túc nhìn người đàn ông đã toát mồ hôi giữa tiết trời đầu xuân này, thản nhiên nói: “Đưa bệnh án thật cho tôi, tôi muốn xem người đó lợi hại đến thế nào.”
Phương Cố không dám chậm trễ, vội vàng tìm bệnh án giao cho Mặc Lộ Túc: “Thật ra không có gì to tát, chỉ bị ứ máu ở ngực một chút thôi.”
Mặc Lộ Túc gật đầu, cất bệnh án đi, sau đó chậm rãi đứng dậy, “Hôm nay rảnh rỗi thì sao chép lại khẩu hiệu của trường mấy lần đi.”
Phương Cố nhìn Mặc Lộ Túc bước đi, không nhịn được vươn tay lau mồ hôi trên trán, lần này đúng là đã tự hại chết bản thân mình rồi.
Mặc Lộ Túc xử lý lại vết thương của mình trong phòng trị liệu sau đó mới ra khỏi bệnh viện. Anh không muốn sau khi về lại khiến Tân Nhạc lo lắng vì mình. Nếu đã đồng ý trở thành trụ cột cho cô, bản thân anh sao có thể gục ngã trước được?
Mặc Lộ Túc lên xe liền nhận được tin nhắn của Tân Nhạc. Quả nhiên Tân Dương bị thương khá nghiêm trọng, dây chằng cổ tay trái bị tổn thương, ngực cũng có dấu hiệu rạn xương, chỉ có điều khá hơn gãy xương một chút.
Sau khi xem xong, Mặc Lộ Túc gọi điện qua, Tân Nhạc hẳn là đang khóc, giọng nói cũng nghèn nghẹn.
“Những người đó sao có thể ra tay độc ác như vậy chứ, có phải trẻ con không thế, tay của Tân Dương sắp gãy đến nơi rồi.” Tân Nhạc khóc nói.
Mặc Lộ Túc nghe thấy tiếng khóc của cô, càng thêm đau lòng. Anh đưa tay chạm lên ngực, nơi đó mới thực sự đã từng bị gãy xương.
“Việc này em định giải quyết chung hay giải quyết riêng?” Mặc Lộ Túc nói, giống như không quan tâm đối phương là ai, bất kể là công hay tư, anh đều có thể làm được.
Tân Nhạc khựng lại một lúc, không ngờ anh lại trực tiếp bàn cách xử lý với mình như vậy.
“Thôi bỏ đi, ba của thằng nhóc kia cũng là nhân vật máu mặt ở đây, hình như cũng không kém nhà Lớp trưởng đâu, nhưng nhân phẩm thì kém xa. Rồng mạnh không át được rắn nhà, chúng ta đừng rước lấy phiền phức.” Anh có thể nghĩ đến việc muốn giải quyết giúp cô là tốt lắm rồi, thứ lưu manh địa phương này ít đắc tội đi vẫn hơn.
“Vậy giải quyết chung trước sau đó giải quyết riêng, em vẫn còn ở bệnh viện à?” Mặc Lộ Túc đã tự mình quyết định.
Tân Nhạc: “...”
Anh zai à, có phải lời em nói là vô dụng không.
“Sắp về rồi, thằng ngốc tân Dương này, tay đã sưng thành cái bánh màn thầu rồi mà ở nhà bị ba em đánh cũng không kêu tiếng nào.” Tân Nhạc nói, chưa hết giận đá Tân Dương một cái, nhiều hơn cả chính là đau lòng. Lúc cô về nhà, ba cô vẫn còn đang nổi nóng, không đánh chết Tân Dương là do thằng nhóc này mạng lớn.
“Chị, em đau.” Tân Dương oan ức nói.
“Đau chết cũng đáng đời, tự dưng đi gây gổ với loại lưu manh đấy làm gì?” Tân Nhạc lớn tiếng quát.
“Em cũng không thể đứng đó nhìn nó bắt nạt Lưu Tuyết Diên được. Một thằng đàn ông lại đẩy một cô gái ngã ra đất để bắt nạt. Bao nhiêu người đều đứng nhìn, em có thể không ra tay hay sao?”
“Lưu Tuyết Diên, Lưu Tuyết Diên, lúc nào cũng là nó. Em có vì người ta làm gì, người ta cũng không để ý đến em đâu.” Tân Nhạc tức đến độ hận không thể giơ chân lên, “Em làm chị tức chết mất, đáng nhẽ phải để ba đánh chết em đi, để xem lúc đó Lưu Tuyết Diên kia có đến thắp được cho em ba nén hương không nhé?”
Mặc Lộ Túc vươn tay day trán mình, lúc Tân Nhạc nổi giận thật ra cũng rất đáng yêu.
Ví dụ như, hiện tại...
Điện thoại đã cúp, chắc hẳn Tân Nhạc đang tức giận muốn tìm thứ gì đánh chết cậu em không khiến người ta bớt lo của nhà mình.
Nhưng, cuộc sống như vậy, rất náo nhiệt, giờ cũng đã thuộc về anh, anh muốn bảo vệ nó.
Mặc Lộ Túc nói không sai, Tân Nhạc lúc này thực sự muốn tìm thứ gì để cho cậu em mình mấy vết thương mới.
“Chị của Tân Dương.”
Vào lúc Tân Nhạc tìm được cái gậy gỗ, một giọng nữ uất ức đột nhiên vang lên.