Ngón tay túm lấy gối đầu của Tân Nhạc hơi trắng bệch, nơi bị nắm cũng hiện lên vết nếp uốn.
Cô có thể nghe ra được sự bất đắc dĩ trong giọng nói của Mặc Lộ Túc, cho nên sự bất đắc dĩ này là do cô mang tới cho anh sao?
Kỳ thực suy nghĩ kỹ một chút, cho dù Sở Ninh Dực cũng chưa chắc đã hiểu được từng biểu cảm của Thủy An Lạc. Mà chuyện khiến cho cô khiếp sợ là, Mặc Lộ Túc lại có thể nói ra. Một người đàn ông cao ngạo như anh, lại có thể nói ra những lời như vậy.
Cô hẳn nên biết đủ và hài lòng rồi chứ, cho nên Tân Nhạc từ từ bỏ gối đầu, lộ ra cặp mắt nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Em chỉ thấy hơn bực mình, cứ cảm thấy mọi chuyện khiến cho bản thân mình rối loạn mà thôi.”
Mặc Lộ Túc nhìn cô, vươn tay cầm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Sao em lại có cảm giác đó, không phải ai cũng có thể làm tốt mọi chuyện ngay từ đâu.”
“Nhưng em đã tốt nghiệp hơn ba năm rồi, Thủy An Lạc tuy học tập không tốt, nhưng cô ấy lại có nghiệp vụ rất tốt, còn em lại làm lung ta lung tung, đến bây giờ vẫn còn là...”
“Xin lỗi, hôm đó không phải anh đang phê phán tình trạng bây giờ của em đâu.” Mặc Lộ Túc ngắt lời cô, cho rằng cô vẫn đang tự ti vì lời nói của anh ngày hôm đó.
Tân Nhạc tự nhiên bị anh ngắt lời, mà nội dung anh nói ra lại khiến cho cô kinh hãi.
Trời ạ, rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì, cô đâu có ý trách cứ anh?
Hơn nữa anh ấy vừa nói gì?
Anh nói, không phải anh đang phê phán tình trạng hiện giờ của em.
Cho nên, bọn họ đều đang đi trật đường đấy hả?
Bọn họ vẫn thận trọng tiến về phía trước, lại đều vì một động tác của đối phương mà cảm thấy sợ hãi sao?
Đúng là một bi kịch.
Có lẽ bọn họ cần một cuộc nói chuyện tử tế hơn, nhưng lại không ai biết phải nói gì.
Mà trong lúc hai người còn đang rối rắm, em trai Tân Nhạc lại đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì khi thi tốt nghiệp trung học sẽ phải tiến hành kiểm tra sức khỏe, còn có một vài bài khảo sát thể chất đơn giản. Trong lúc khảo sát Tân Dương và một học sinh lớp khác xảy ra một chút mâu thuẫn, khiến mâu thuẫn căng lên, thành ra ẩu đả.
Không khéo ở chỗ, phụ huynh của học sinh kia lại là thành viên ban giám đốc nhà trường. Nam sinh kia bị đánh gãy ba cái sương sườn. Mẹ Tân Nhạc khóc lóc qua điện thoại kể với cô như vậy, trường học đã quyết định đuổi Tân Dương.
Sắp thi tốt nghiệp rồi, nhà trường lại muốn đuổi học Tân Dương?
Tân Nhạc ngẩn ra không biết nên làm sao. Mặc Lộ Túc đã vào phòng thu dọn đồ đạc, thu dọn xong liền gọi điện cho tài xế, bảo tài xế lái xe qua. Bọn họ phải đến thành phố S ngay lập tức.
Dọc theo đường đi Tân Nhạc vẫn còn thấy bất an. Em trai cô rất ít khi đánh nhau, nếu không phải người khác quá đáng, em cô tuyệt đối sẽ không động tay chân.
Mặc Lộ Túc vươn tay ôm lấy cô, ấn cô tựa lên vai mình: “Không sao đâu, yên tâm đi.”
Không biết có phải do lời nói của anh có tác dụng hay không, Tân Nhạc thực sự bình tĩnh lại, chí ít là đã trấn định hơn nhiều.
“Tân Dương sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau, tuyệt đối không đâu.” Cô nghiêm túc nói.
Mặc Lộ Túc vỗ nhẹ lên vai cô. Anh cũng có chút hiểu biết đối với cậu em vợ nhà mình, tuy lẻo mép nhưng tuyệt đối không phải loại thích gây sự.
Nếu nói đã gẫy ba cái sương xườn mà phụ huynh vẫn còn tâm tư ở đây gây chuyện thì trường hợp này anh thấy cũng có chút cổ quái.
Lúc xe đến thành phố S đã là ba giờ chiều. Mặc Lộ Túc bảo Tân Nhạc về nhà trước, dặn ba mẹ cô đừng nóng vội. Anh đến bệnh viện xem thử, để xem cái gọi là gãy ba cái xương sườn kia là thế nào.
“Về đến nơi làm báo cáo giám định thương thế của Tân Dương, sau đó gửi qua di động cho anh.” Sau khi xuống xe, Mặc Lộ Túc cúi người giữ lấy vai Tân Nhạc, “Đừng lo, có anh ở đây rồi.”