“Chàng trai, cũng là nhân tài, rõ ràng có thể làm Quốc vương, sao lại đổi quốc tịch sang quốc gia của tôi?” Sư trưởng mở miệng cười, lại có thâm ý khác.
Phong Phong ôm Kiều Nhã Nguyễn: “Đâu còn cách nào khác, tình yêu của cô nhóc nhà tôi với đất nước này quá sâu đậm. Các ông lại không cho cô ấy lấy người nước ngoài, nên tôi chỉ có thể trở thành người của đất nước này thôi.”
Phong Phong trả lời rất ung dung, cũng nói cho bọn họ biết, vì người phụ nữ này, đến cả một đất nước tôi cũng có thể bỏ lại, có giỏi các người thử đối đầu với tôi xem.
“Ha ha ha, chàng trai, cần mỹ nhân không cần giang sơn à?”
“Ảnh Đế cũng là Đế, giang sơn này vẫn là của tôi.” Phong Phong tự tin nói.
Sư trưởng gật đầu, nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn: “Cô gái, mắt nhìn người không tệ.” Nói xong, ông ta liền nhìn qua lão thủ trưởng họ Miêu kia, sau đó đứng dậy: “Mất thể diện.”
Thủ trưởng tối cao đã phất tay bỏ đi, tuy rằng động tĩnh không lớn những cũng khiến cho người ta không kìm được mà run rẩy một chập.
Những vị thủ trưởng còn lại cũng đứng dậy theo, bất đắc dĩ lắc đầu bỏ đi.
Thủy Mặc Vân chậm rãi đứng dậy, sau đó giao Bánh Bao Đậu cho Thủy An Lạc, “Ba về trước đây, buổi chiều còn phải qua bên kia.”
Sắc mặt lão Miêu biến thành màu đen, lại không thể phản kích lại trước mặt mọi người. Lần này ông ta đã khiến cấp trên của mình thất vọng rồi.
“Lữ đoàn trưởng Miêu đi thong thả.” Phong Phong thấy lão đứng dậy bèn mỉm cười nói.
Lão Miêu vác khuôn mặt đen sì nhanh chóng rời khỏi đây.
“Em không vừa mắt lão này lâu rồi, ỷ trong tay có cái bộ Kỷ luật, lúc nào cũng gây khó dễ cho Lữ đoàn của bọn em.”
“Nghề nào mà chẳng có những thành phần như vậy, tỷ lệ xuất hiện trong quân đội đã rất ít rồi, có điều hôm nay coi như đã trả thù được.” Phong Phong vươn tay vỗ vỗ đầu cô, “Uyển Uyển không sao chứ.”
Triệu Uyển Uyển lắc đầu. Cô chỉ hơi bị giật mình mà thôi, lẽ nào bình thường ở quân đội bọn họ vẫn bị đối xử như vậy hay sao?
“Trước kia nếu không phải lão ta cứ cắn chặt lấy chuyện Tiểu Sư Niệm thì lão đại sao phải đến nông nỗi như bây giờ chứ?” Kiều Nhã Nguyễn vẫn không phục nói.
“Được rồi, cô cũng bớt lời đi, chuyện này chưa xong đâu. Tính tình của ông ta cô còn chưa biết hay sao. Sau này làm gì cũng cẩn thận vào, đừng để ông ta bắt được nhược điểm, cả mấy người cũng thế.” Sư Hạ Dương nói, nhìn về phía bàn đối diện.
“Rõ...” Mọi người đứng dậy, cúi chào, đẹp đến độ khiến đám con gái đổ rầm rầm cũng không nói chơi.
Kiều Nhã Nguyễn bị Phong Phong kéo đi gặp ba mẹ báo cáo không có vấn đề gì. Thủy An Lạc cũng dẫn Bánh Bao Đậu về. Triệu Uyển Uyển cúi đầu đứng bên cạnh Sự Hạ Dương, “Xin lỗi, hình như tôi lại gây phiền phức cho anh rồi.”
“Không liên quan gì đến cô. Ông ta nhắm vào tôi mà thôi, là tôi làm liên lụy đến cô.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
Triệu Uyển Uyển nhíu mày, “Ở trong quân đội anh cũng phải chịu đựng như vậy à?”
“Không có nơi nào thực sự yên ổn cả, chẳng qua là trong quân đội nhìn có vẻ kỷ luật và rõ ràng hơn mà thôi.” Sư Hạ Dương nói, vươn tay vỗ vỗ vai cô, “Qua đây ngồi đi, không có việc gì cần chúng ta làm nữa đâu.”
Triệu Uyển Uyển âm thầm thở dài. Cô và Sư Hạ Dương không phải là người của hai thế giới, mà là người của hai dải ngân hà.
“Dì Uyển Uyển, qua đây, qua đây.” Tiểu Sư Niệm vẫy Triệu Uyển Uyển, vừa rồi bé thật thất vọng với ba, không giúp dì gì cả.
Nhưng cô bé còn nhỏ nên không hiểu, nếu lúc đó ba cô lên tiếng thì sẽ chỉ khiến Triệu Uyển Uyển càng khó khăn hơn, thậm chí còn bị sỉ nhục nghiêm trọng hơn nữa.
Sau khi Triệu Uyển Uyển ngồi xuống, người trong bàn vội vàng hỏi cô có sao không. Triệu Uyển Uyển lắc đầu, cảm động nói cảm ơn mọi người, lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi xuống bên phía còn lại của Tiểu Sư Niệm, ánh nhìn này lại chất chứa sự mất mát nhiều hơn cả.