Ba phù dâu xinh đẹp lần lượt đi phía sau.
Tiểu Bất Điểm đi không vững. Bánh Bao Rau lại đi rất vững vàng, chốc chốc lại liếc mắt nhìn Tiểu Bất Điểm như thể sợ bé sẽ ngã. Ánh mắt lo lắng ấy khiến Thủy An Lạc tim vỡ rơi đầy đất.
“Con trai anh chưa từng lo lắng cho em như thế.” Thủy An Lạc tủi thân nhìn Sở Ninh Dực nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Không giải thích cho đồ não tàn.
Phong Phong qua lại nhìn, thấy người phụ nữ trong bộ áo cưới màu trắng đang bước từng bước về phía anh, đó là tương lai của anh, cũng là tất cả của anh.
Ba Kiều đặt tay Kiều Nhã Nguyễn vào tay Phong Phong, “Phong Phong, ba giao con gái mình cho con đấy.”
Phong Phong lật tay nắm chặt lấy tay Kiều Nhã Nguyễn, như thể cả đời này sẽ không để ai cướp cô mất khỏi anh nữa.
“Ba, ba yên tâm, đời này con sẽ đặt cô ấy trên cả tính mạng của mình.” Phong Phong trịnh trọng nói.
Vành mắt ba Kiều đỏ lên, lại vỗ vỗ tay con gái, sau đó mới đi tới chỗ vợ mình ngồi xuống.
Phù dâu phù rể đứng tách ra sau lưng cô dâu chú rể, còn mấy bé con đứng một bên, nhưng mọi người lại bị lũ nhỏ thu hút.
“Được rồi, giờ cô dâu với chú rể đã có mặt rồi, giờ chúng ta sẽ vào mục đầu tiên của buổi hôn lễ chính là kể chuyện quá khứ nhé. Haiz, mọi người đừng cảm thấy chán, quá khứ của hai người này không chán tí nào đâu, phải nói là có thể quay thành phim điện ảnh Mỹ luôn được ấy. Trước đây có người nói cô dâu chú rể chưa cưới đã có con, cái này cũng không phải nói láo. Ba năm trước chú rể của chúng ta ép cô dâu tới Cục Dân chính, tôi còn không kéo nổi đấy, chậc chậc chậc, lúc tôi gọi điện cho Sở tổng của chúng ta cũng chẳng có tác dụng gì cả.”
“Hình như thế thật, tôi nhớ trước đây có người chụp được cảnh Phong Ảnh đế và cô Kiều tới Cục Dân chính, nhưng sau đó tin tức bị đè xuống không thấy ai tung ra nữa cả.” Một phóng viên được cho vào lên tiếng.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực lại rót nước cho cô, nhàn nhạt nói: “Phong Phong bảo cho vào đấy, không thì em cho rằng chúng ta mời mấy ông già kia tới đây làm gì? Em thật sự tưởng anh làm một cái giấy đăng ký kết hôn là xong rồi à? Không biết có bao nhiêu người tin nữa, chỉ chờ nắm được thóp thôi, nhưng cũng phải cảm ơn năm đó Phong Phong bỗng kích động suýt nữa lôi Kiều Nhã Nguyễn đi đăng ký thật.”
Có điều năm đó đúng là đã bị anh ngăn cản.
Thủy An Lạc: “...”
Hành động này cô cho điểm tuyệt đối.
“Cho nên nhìn tiểu công chúa của chúng ta đi, người ta là bé con hợp pháp đấy.”
“Biết nói chuyện không thế hả?” Phong Phong giơ chân muốn đạp George, cái gì gọi là bé con hợp pháp chứ, con anh sao lại không hợp pháp chứ?
“Ha ha ha,“ George bật cười lớn, “Vậy, mời chú rể của chúng ta kể lại một chút về quá khứ trước đây cái nhỉ.”
Phong Phong lạnh lùng liếc George,, “Trước đây, một người đàn ông yêu một người phụ nữ, giờ họ sắp kết hôn rồi, nhưng MC vẫn còn đang nói bậy ở đây.”
Cô dâu: “Chú rể nói đúng lắm.”
George: “...”
“Ha ha ha... George, anh có thể xuống được rồi đấy.” Bên dưới bắt đầu nhao nhao lên.
“Chú George ơi cháu mệt lắm rồi.” Tiểu Bất Điểm bị đứng cả sáng hai chân sắp không chịu nổi nữa rồi.
Bánh Bao Rau khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn cái chân lảo đảo của Tiểu Bất Điểm, “Chú George, phiền chú nhanh lên một chút được không ạ?”
Hiếm lắm mới thấy Bánh Bao Rau nói chuyện lịch sự thế này đấy.