Mấy đứa bé được chải tóc xong thì chơi với nhau, Thủy An Lạc dứt khoát nằm ngay đơ trên ghế. Phim của cô, cô còn chưa kịp xem thì đã hết mất rồi là sao?
Thủy An Lạc quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi phê duyệt tài liệu cách đó không xa, sau đó bĩu môi nói: “Em muốn xem bản gốc!”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc liếc cô một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu xem xét tài liệu: “Có gì mà xem? Cậu ta có cầu hôn mãnh liệt thế nào thì cũng có tốt được bằng anh từng làm cho em không?”
Thủy An Lạc yên lặng quay đầu nhìn về một phía, lão đại à, ngài cảm thấy cái của ngài là hay ho lắm sao? Căn bản là tôi hoàn toàn xem không hiểu có được không? Tuy là đoạn video cảnh cầu hôn của ngài được giới toán học thậm chí còn là giới khoa học tự nhiên tôn sùng như là màn cầu hôn kinh điển, thế nhưng mà tôi không hiểu gì hết.
“Hai con trông chừng bọn họ nhé, đừng để đi ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm.” Sở Ninh Dực nói rất hay, cứ như thể ba đứa nhỏ là ba đứa ngốc không bằng.
Hai bé trai nhận nhiệm vụ đi ra ngoài, nếu không thì chúng cũng thực sự thấy lo lắng.
Thấy người đã ra ngoài rồi, Sở Ninh Dực dứt khoát đặt tài liệu trong tay xuống rồi kéo Thủy An Lạc vào lòng mình: “Nói câu gì đó dễ nghe đi, anh sẽ mang hết tất cả những đoạn có sẵn về cho em xem.”
“Lấy việc công làm việc tư đấy à?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt nói.
Sở Ninh Dực gật đầu một cách đương nhiên: “Rất rõ ràng đây là lấy việc công làm việc tư.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở, vì sao công ty của anh đến giờ còn chưa đóng cửa vậy?
Tất nhiên là Sở Ninh Dực không sợ, công ty của anh sao có thể đóng cửa được chứ?
Thủy An Lạc liếc anh một cái sắc lẹm. Sở Ninh Dực lập tức đưa tay vỗ đầu cô một cái: “Ngày mai cẩn thận một chút, hôm nay lúc mẹ gọi điện cho anh, giọng điệu không được ổn lắm.”
Thủy An Lạc: “...”
“Là vì chuyện của Cố Thanh Trần sao?”
“Nếu không thì còn sao nữa, việc này mẹ đã đổ lên đầu anh rồi, chắc bên phía cô cũng ghim anh vụ này.” Sở Ninh Dực thở dài nói.
“Trách ai hả? Ai bảo anh biết mà không nói sớm?” Cho nên bây giờ khiến cô cũng bị liên lụy rồi. Chắc chắn mẹ chồng cô sẽ không mắng con trai mình cho nên người bị chửi nhất định lại cô.
Haiz...
“Việc này không thể nói rõ ràng trong một chốc một lát được.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói: “Anh hiểu rõ con người của Lạc Vân hơn em. Một khi ông ấy đã biết việc này thì chắc chắc Thanh Trần sẽ bị đưa đi. Khúc mắc của Thanh Trần vẫn chưa được cởi bỏ cho nên anh vốn hy vọng chuyện này hai người họ có thể âm thầm giải quyết với nhau, thế nhưng đã chuyện này đã gần một năm rồi, không cần thiết phải tiếp tục nữa!”
“Cho nên anh mới dự định để ba Lạc mạnh mẽ can thiệp vào?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Đúng là ý này.” Sở Ninh Dực không phủ nhận, lần trước quả thật anh đã nghĩ đến tất cả các khả năng, nhưng mà không thể nghi ngờ rằng mạnh mẽ can thiệp chính là biện pháp tốt nhất.
Thủy An Lạc hơi thở dài, cuối cùng cũng không nói gì thêm, dù sao cách mà Sở Ninh Dực nghĩ ra đã là biện pháp tốt nhất rồi.
Theo lý thuyết thì trước khi làm lễ cưới cô dâu không được ở chung với chú rể, cho nên chẳng bao lâu sau Phong Phong đã bị đuổi ra ngoài. Anh phải đi từ nhà Sở Ninh Dực về nhà mình để đón cô dâu rồi đi tới khách sạn.
Thủy An Lạc cũng thản nhiên bỏ lại Sở Ninh Dực mà đi cùng Kiều Nhã Nguyễn. Mân Hinh cũng quyết đoán nhập vào đội ngũ của Thủy An Lạc bỏ lại năm đứa trẻ cho ba người đàn ông trông coi.
Mẹ của Kiều Nhã Nguyễn cũng không ở cạnh con gái, để cho mấy cô gái bọn họ được nói chuyện với nhau.
Ba người nằm trên giường lớn, cả phòng đều dán những chữ hỷ đỏ rực, nhìn thế nào cũng thấy vui mắt.
“Này, cuối cùng mày cũng kết hôn rồi đấy. Hai người giằng co suốt bao năm như vậy cuối cùng cũng về được với nhau rồi.” Thủy An Lạc thở dài nói.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc nằm bên phải một chút rồi lại nhìn Mân Hinh bên trái: “Tại sao chị với anh trai em không tổ chức hôn lễ đi?”
“Bọn chị đã làm rồi.” Mân Hinh trả lời, khóe miệng của cô khẽ cong lên. Đó là một hôn lễ chỉ thuộc về hai người họ, một hôn lễ trên bờ sinh tử.