Thủy An Lạc cười lăn lộn trên ghế sofa, cái biểu cảm “xin mời bắt đầu màn biểu diễn của bạn” mà anh Sở thích nhất được Phong Phong nói ra miệng, đúng là không phải vui bình thường đâu. Lần này chắc Sở Ninh Dực hối hận lắm, bởi vì trước nay anh luôn dùng biểu cảm của mình để thể hiện câu nói này. Chắc anh cũng không ngờ nếu nói ra sẽ có cảm giác thành tựu như thế.
Kiều Nhã Nguyễn từ đầu đến cuối giữ nguyên một trạng thái nhìn người đàn ông trên màn hình tivi. Cô hiểu Phong Phong quá rõ, cho nên cô biết những gì anh nói là thật. Jack Tông giúp đỡ anh trong công việc, cho nên anh mới chọn rời đi, chứ không phải là trở mặt với Jack Tông sau khi bị sỉ nhục.
Nhưng anh không thể nhẫn nhịn được khi Jack Tông có ý đồ với cô. Phong Phong rất tức giận nên mới chọn cách có chết thì chết cả đôi thế này.
Người đàn ông như vậy đang dùng tất cả hành động thực tế nhất để thể hiện rằng anh yêu cô!
Anh luôn nói ra miệng, nhưng Kiều Nhã Nguyễn thường dè bỉu anh. Hôm nay, Kiều Nhã Nguyễn nhìn thấy hành động của anh, nghe thấy lời tỏ tình của anh trước toàn thể thế giới.
Người đàn ông này thật là...
Kiều Nhã Nguyễn nhìn về hướng khác, không để Thủy An Lạc thấy khóe mắt đã đỏ lên của cô.
“Tuy rằng tao luôn thấy Phong Phong cà lơ phất phơ, nhưng hôm nay tao cảm thấy anh ấy quá ngầu.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói, “Mà mẹ của mày còn bài xích anh ấy nữa không? Nhìn đàn anh kia kìa, anh ấy chiếm được cảm tình của ba mẹ vợ trong phút chốc luôn đấy.”
“Nhưng anh ấy chưa hạ được Tân Nhạc!” Kiều Nhã Nguyễn phản bác.
Thủy An Lạc hậm hực thu tay về, hình như đúng là có chuyện này thật. Người nịnh được vợ thì không chiếm được cảm tình của ba mẹ vợ. Người hạ gục được ba mẹ vợ thì chưa túm được trái tim vợ.
Tại sao anh Sở làm cả hai việc này dễ như thế nhỉ?
Ba mẹ vợ căn bản không buồn để tâm anh ấy có tốt hay không!
Trọng điểm là, hình như cô cũng không kiên quyết lắm, đúng là xấu hổ!
Người trên tivi vẫn còn đối chất với nhau. Tiểu Bất Điểm nhảy tới nhảy lui trên ghế sofa, bị Bánh Bao Rau quát cho một câu, nhảy nhiều làm nhóc chóng hết cả mặt.
“Quát cái quái gì chứ? Tôi cứ nhảy đấy, không thích nhìn thì cậu đi chỗ khác đi. Tôi xem ba tôi mà, liên quan gì tới cậu?” Tiểu Bất Điểm hầm hừ.
“Ba cậu thì có gì ghê gớm hả, không có ba tôi chống lưng, ba cậu có thể đứng ở đó không?” Bánh Bao Rau cười châm chọc, quyết định không chơi game phá đảo nữa, bởi vì có người cứ nhảy tới nhảy lui.
Thủy An Lạc: “...”
Con trai, con không sợ mẹ nuôi quật cho một trận à?
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu liếc nhìn Bánh Bao Rau. Trước khi Thủy An Lạc cảm thấy cô sẽ bùng cháy, cô điềm nhiên nói, “Câu này chuẩn không cần chỉnh.”
“Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế chứ?” Tiểu Bất Điểm đứng trên sofa giậm chân bình bịch, “Ba con cũng đỉnh lắm mà, ba con là đỉnh nhất, hơn nữa ba con còn là Ảnh đế đấy.”
“Đấy là lẳng lơ.” Bánh Bao Rau giết người trong bốn chữ.
Tiểu Bất Điểm: “...”
“Lẳng lơ thì đã sao, ba cậu muốn lẳng lơ có lẳng lơ nổi không?” Tiểu Bất Điểm nói xong, kiêu ngạo ngả vào lòng mẹ. Ai dô, cô bé nói chuẩn không thể chuẩn hơn được nữa rồi.
Bánh Bao Rau: “...”
Vâng, cậu lẳng lơ cậu giỏi lắm, tôi xin chào thua.
“Ha ha ha ha ha, sao con lại đáng yêu thế cơ chứ.” Thủy An Lạc nói xong, ôm Tiểu Bất Điểm vào lòng mình.
Bánh Bao Đậu đang ngồi ở góc khác tô màu, thấy mẹ mình bế Tiểu Bất Điểm, vội vàng đứng dậy, sải đôi chân ngắn tũn chạy tới, “Mẹ ơi, bế con. Mẹ ơi, mẹ bế con.”
Thủy An Lạc: “...”
Có thế thôi mà con cũng ghen à?
Thủy An Lạc đưa Tiểu Bất Điểm cho Kiều Nhã Nguyễn, sau đó bế Bánh Bao Đậu lên, “Tô xong rồi à?”
“Dạ chưa, mẹ chỉ được bế con thôi mẹ đã biết chưa?” Bánh Bao Đậu nghiêm túc nói, vô cùng ngang ngược, là kiểu ngang ngược y như ba bé vậy.