Khi Jack Tông đến hiện trường buổi họp báo, không khí đã lên đến cao trào.
Từ đầu đến cuối Sở Ninh Dực không hề xuất hiện. Anh chỉ di chuyển từ tầng trên xuống phòng nghỉ ở tầng dưới.
Phong Phong vẫn còn đang ứng phó với câu hỏi của phóng viên.
“Cho nên, những lý do như vợ tôi vì con gái mới gả cho tôi, vì tài sản thừa kế mới gả cho tôi chỉ là vở kịch hay do một mình đạo diễn nổi tiếng thế giới Jack Tông bày ra mà thôi. Ai cũng đã biết, tôi và vị công chúa mà mọi người vẫn nhắc tới có quan hệ anh em họ. Ba của cô ấy là bác ruột của tôi. Vấn đề này trước kia Thủy An Lạc từng nói trên mạng rồ. Lẽ nào họ hàng gần có thể kết hôn sao?”
Tất cả mọi người bên dưới rỉ tai nhau mà thầm thì to nhỏ.
“Còn về chuyện tài sản thừa kế, trước kia bản tin quốc tế cũng đã đưa tin, quyền sở hữu của đảo Kim Cương...”
“Quyền sở hữu của đảo Kim Cương luôn thuộc về con gái tôi, điều này không liên quan gì tới tình trạng hôn nhân của tôi, cũng không liên quan gì tới vợ tôi cả. Hòn đảo này do ba mẹ tôi để lại cho con gái tôi, hiện tại tôi cũng chỉ có quyền trông nom hộ thôi.”
Phong Phong nói xong, bên dưới lại bắt đầu bàn tán, “Tại sao từ khi sự việc nổ ra tới nay, cô Phong luôn không muốn lộ diện để thanh minh?”
“Thanh giả tự thanh, vợ tôi có thân phận đặc thù, mọi người cũng đã biết. Những tin tức gần đây đã ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới cô ấy. Tôi chỉ mong sau này, khi mọi người đối diện với chuyện như vậy, có thể suy nghĩ kỹ càng hơn một chút trước khi đưa tin. Tôi nghĩ chắc các bạn cũng không muốn thấy những diễn viên muốn làm vợ hoặc chồng quân nhân thấy cảnh này mà chùn bước đâu nhỉ?” Phong Phong mỉm cười, “Khi tôi và vợ tôi bắt đầu bên nhau, cô ấy vẫn còn là một sinh viên đại học. Gần đây có một bộ phim lấy đề tài theo đuổi trúc mã đó, tối nay chắc mọi người có thể thấy được câu chuyện của tôi và vợ rồi. Truyền kỳ về đôi sinh viên trong trường Đại học Y mà giáo sư Hàn từng kể là chuyện của tôi và vợ tôi đấy.”
“Hú hú...”
“Wow...”
“Không phải chứ, tôi theo dõi phim này suốt đấy, tối nay có thể xem được câu chuyện thật hả, chuyện này khó tin quá.”
“What?”
Người phụ nữ đang xem truyền hình trực tiếp trong xe suýt nữa lái xe đâm vào dải phân cách trên đường.
“Tên này bị chập mạch hả?” Kiều Nhã Nguyễn hình như nhớ rằng lúc trước Phong Phong từng nói bộ ảnh đó dùng câu chuyện của cô, lúc đó Phong Phong vẫn được đặt ở vị trí đầu tiên. Cô còn nói với anh rằng, lại cho anh cơ hội làm màu rồi, lúc đó Phong Phong cũng nói, có cả ảnh của cô.
Thủy An Lạc ngồi ở ghế phụ mà cười thành tiếng, “Cho nên đây là lời tỏ tình trước hôn lễ hả? Ảnh đế quả nhiên là ảnh đế, chuyện thế này mà cũng dùng được, chỉ một giáo sư Hàn, một Phong Ảnh đế mà muốn thuyết minh hết mọi chuyện một mình hả?”
Kiều Nhã Nguyễn liếc nhìn Thủy An Lạc, “Mày hả hê trên nỗi đau của người khác như thế là có ý gì?”
“Tối nay có phim hay để xem rồi, tao cũng theo dõi phim này đấy. Tao cảm thấy Triệu Uyển Uyển rất tốt, chỉ tiếc là Sư Hạ Dương không hiểu chuyện. Tại sao anh ta cứ mãi không quên được Triệu Dương Dương thế nhỉ?”
“Triệu Dương Dương là người anh ta thấy có lỗi nhất. Anh ta yêu Triệu Dương Dương nhưng không thể cho cô ấy một danh phận. Mà Triệu Dương Dương này lại ngoan ngoãn nghe lời đến mức đau lòng.” Kiều Nhã Nguyễn mở miệng, “Hơn nữa, Triệu Dương Dương chết rồi, món nợ này của anh không thể nào trả được, gánh nợ này biến thành thứ trói buộc anh ta.”
Thủy An Lạc thở dài, tiếp tục nghe tin tức trong buổi họp báo.
“Tiếc rằng tâm hồn thiếu nữ của Triệu Uyển Uyển lại gửi gắm cho người đàn ông không thể nào hồi đáp cô ấy.” Thủy An Lạc tiếp tục thở dài, “Mà Triệu Uyển Uyển thế này chắc cũng không định có thêm đột phá nào trong chuyện tình cảm nhỉ. Bây giờ cô ấy chỉ chăm chú quay phim và chăm sóc Tiểu Sư Niệm thôi.”