Chỉ là Sở Ninh Dực chẳng buồn cho cô ta một ánh mắt mà dứt khoát lướt qua, rời đi.
“Tại sao lại phải làm như vậy?” Lưu Tiểu Băng đột nhiên lên tiếng. Cô ta đã bị Sở Ninh Dực hủy hoại hoàn toàn.
Sở Ninh Dực dừng chân lại một chút, sau đó quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Lưu Tiểu Băng: “Cô nên cảm thấy may mắn vì cô đã cho tôi một cơ hội công bố với cả thế giới rằng tôi yêu cô ấy, nếu không... bây giờ cô không còn đứng được ở đây mà đặt câu hỏi đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi xoay người bỏ đi.
An Phong Dương bước qua, nhìn Lưu Tiểu Băng từ trên xuống dưới rồi nói: “Cô Lưu, thật mong chờ cuộc sống tương lai của cô, tôi nghĩ nhất định nó sẽ đặc sắc lắm đấy! Xuất thân là gì không đáng sợ, hoàng đế xuất thân từ dân gian không phải là không có, thế nhưng mặc kệ có xuất thân thế nào cũng không nên bỏ qua nỗ lực cá nhân mà đi mơ ước đồ của người khác!” An Phong Dương nói rồi mỉm cười rời đi.
Sở Ninh Dực lên xe rồi đưa tay cởi bỏ cà vạt của mình.
An Phong Dương lên xe, nhìn người đang ngồi ở ghế phụ, nói: “Chậc chậc chậc, lúc này mà thả đám phóng viên kia vào thì cậu không sợ bọn họ sẽ ăn luôn cô ta à?”
“Liên quan gì tới tôi?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, tiếp tục nhìn về phía bên ngoài: “Không lái xe đi còn chờ đài truyền hình mời cậu ăn cơm nữa hả?”
An Phong Dương: “...”
An Phong Dương một bên khởi động xe, một bên cười khẩy một tiếng: “Tôi không vì cái miệng tiện của cậu mà tuyệt giao với cậu quả là kỳ tích.”
Sở Ninh Dực lạnh mắt liếc anh một cái: “Vậy xem ra kỳ tích này còn phải nhiều năm lắm.”
An Phong Dương quyết định không thảo luận về vấn đề này với Sở Ninh Dực nữa.
“Có điều cậu làm như vậy thì bên chú Lưu phải làm sao bây giờ?”
“Đây là chủ ý của chú Lưu.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói: “Không đập nồi dìm thuyền sẽ chỉ khiến cô ta càng ngày càng không nhận rõ vị trí chính xác của mình.”
Thân là một người làm ba, anh thật sự cảm phục chú Lưu có thể ra tay ác tâm đến như vậy, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất lúc này có thể khiến Lưu Tiểu Băng không tiếp tục phạm phải sai lầm.
An Phong Dương dừng một chút, không nói gì, nhưng trong lòng anh lại nhịn không được mà đi đồng tình với chú Lưu.
Quán món cay Tứ Xuyên đang thảo luận vấn đề người đàn ông bá đạo yêu điên cuồng. Tân Nhạc thu mắt của mình lại, trong lòng lại vui thay cho Thủy An Lạc vì có một người đàn ông yêu cô đến vậy.
Mặc Lộ Túc hơi híp mắt, lý do tồn tại sao?
Anh nghĩ nghĩ một hồi rồi không tự chủ được nhìn về cô gái đang ngồi trước mặt. Anh thấy cô đang cúi đầu ăn, không biết là nghĩ cái gì.
“Làm sao thế?” Mặc Lộ Túc hỏi.
Tân Nhạc ngẩng đầu lên rồi vội vàng lắc đầu: “Không có gì đâu, chọn nhiều món thế này phải nhanh nhanh ăn cho xong mới được.” Tân Nhạc nói rồi tiếp tục gắp mấy miếng khoai tây bỏ vào trong nồi lẩu, trong thâm tâm cô lại nhịn không được mà nghĩ rằng, như vậy hẳn là Mặc Lộ Túc nên buông tha cho Thủy An Lạc rồi nhỉ. Dù sao cũng tồn tại một người yêu cô ấy như vậy cơ mà.
“Tân Nhạc, em nghĩ cái gì có thể hỏi ra, anh không muốn mỗi lần chúng ta suy nghĩ lại khác nhau, như vậy sẽ chỉ khiến những hiểu lầm giữ chúng ta càng ngày càng sâu hơn thôi.” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng khiến Tân Nhạc kinh ngạc.
Cô ngẩng đầu lên rồi chớp chớp mắt nhìn Mặc Lộ Túc: “Em không suy nghĩ cái gì mà, em chỉ đang vui cho Thủy An Lạc thôi, có một được một người yêu mình như Sở tổng là phúc khí không phải ai cũng có được.” Tân Nhạc cười cười nói.
“Em cũng có thể có.” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng.
Viên thịt đang nằm trên chiếc đũa của Tân Nhạc đột nhiên rớt xuống đất, sau đó lăn vài vòng đến chân của Mặc Lộ Túc.