Đèn chuyển xanh, Sở Ninh Dực xoa đầu cổ rồi cho xe chạy đi.
Thủy An Lạc nhíu chặt mày. Cô hy vọng chú Lưu sẽ không biến thành dáng vẻ như Sở Ninh Dực nói. Dù sao mấy năm nay cô thật lòng coi ông như trưởng bối của mình.
Chỗ Sở Ninh Dực hẹn gặp chú Lưu là một câu lạc bộ tư nhân, hoàn cảnh khá tốt, ít nhất sẽ không bị ai quấy rầy.
Chú Lưu tới sớm hơn bọn họ, mấy năm trôi qua nhưng chú Lưu vẫn giữ được tinh thần phấn chấn. “Chú Lưu.” Thủy An Lạc thấp giọng chào hỏi.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc ngồi xuống đối diện ống, nhân viên phục vụ đưa tới hai ly nước khoáng.
Chủ Lưu nhìn bọn họ, ông đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy: “Lâu lắm rồi Lạc Lạc không ghé nhà chơi, thím Lưu của con vẫn để dành bánh mật cho con, món mà còn thích ăn đấy.”
Chóp mũi của Thủy An Lạc hơi cay cay, thế nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười: “Bánh mật thím Lưu làm ăn ngon lắm.”
Chủ Lưu cười cười, chỉ là nụ cười có chút gượng ép. Ông đẩy tập hồ sơ trước mặt mình sang cho Sở Ninh Dực: “Sở tổng, đây là thư từ chức của tôi.”
“Chú Lưu, chú...” Thủy An Lạc khiếp sợ, vội vội vàng vàng muốn nói.
Chú Lưu hơi giơ tay lên, nói: “Chú già rồi, có làm cũng chẳng được mấy năm nữa! Con bé Tiểu Băng này ra nước ngoài mấy năm rồi quên luôn cả đám tổ tông chúng ta! Dù thế nào thì lão Lưu này cũng không làm ra mấy chuyện bội bạc được. Trước đây lúc chú chán nản thì chính ba con đã cho chủ công việc, chứ không thể làm chuyện có lỗi với ba con.”
“Nhưng mà chú Lưu, con thực sự không có...” Thủy An Lạc thấp giọng nói nhưng lại không nói được hết cầu, bởi vì quả thật trong một cái chớp mắt cô có nghi ngờ ông.
Chú Lưu bưng ly nước lên, nhẹ nhàng nhấp một cái rồi nói: “Ba của con có kể cho con nghe là chủ với ba con quen nhau thế nào không?”
Thủy An Lạc lắc đầu. Thủy Mặc vẫn rất ít khi nói chuyện công ty với cổ.
“Khi đó con còn chưa ra đời đầu, lúc đó chú đang bán hạt dẻ rang đường trên đường cái, lúc ấy là vào khoảng đầu tháng ba! Thời tiết còn rất lạnh, ba con nửa đêm rồi vẫn còn chạy đi mua hạt dẻ rang đường, khi đó chú làm ăn không tốt lắm cho nên ban đêm mới đi bán hạt dẻ cũng chỉ bán được một chút. Hôm đó ba con mua một gói, lúc chú xào hạt dẻ thì có nói chuyện phiếm với ba con, khi đó Tiểu Bằng với mẹ của con bé vẫn đang ở quê. Tiểu Băng muốn chữa bệnh cũng chỉ có thể trông cậy vào số tiền chú bán hạt dẻ hàng đêm, ban ngày thì đi làm việc ở công trường.”
Chủ Lưu nói, vành mắt đã ửng đỏ: “Sau khi ba con biết chuyện thì mua hết hạt dẻ của chủ, chú cảm thấy đã gặp được người tốt, nhưng ai mà biết được tới hôm sau thì ba con lại đến tìm chú, hỏi chú có muốn làm việc ở Viễn Tường hay không! Thậm chí còn có thể ứng tiền để chú chữa bệnh cho con gái trước! Lạc Lạc, con nói xem, chủ làm sao có thể vong ân phụ nghĩa với ba con đây?”
“Nếu đã như vậy thì chú Lưu lại càng không cần phải... rời đi!” Thủy An Lạc vội vàng nói.
“Nếu chú không rời đi thì mãi mãi Tiểu Bằng sẽ không từ bỏ. Chú với mẹ nó đã cãi nhau với nó rồi, ai mà biết đứa bé ấy ở nước ngoài mấy năm lại trở thành người vong ân phụ nghĩa, ích kỷ cảm thấy Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường này phải là của nó như vậy!” Chú Lưu thở dài nói: “Là do chủ dạy con không tốt.”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn thoáng qua tập văn kiện, rồi đẩy trở về: “Chú Lưu, bây giờ chú mà từ chúc thì quá nửa nhân viên của Viễn Tường sẽ tự động đình công, đây không phải là cách tốt nhất.”
“Nhưng mà...”
“Đúng vậy! Chú Lưu, mấy năm nay đều nhờ chú xử lý chuyện của Viễn Tường cả! Chú Lưu, hôm nay chủ có thể nói với con những câu này đã là đủ rồi!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói: “Hơn nữa nếu chủ rời đi thì chắc ba con sẽ oán trách con mất.”