Mặc Lộ Túc nhíu mày, dường như anh đã cho cô gái này một thanh thượng phương bảo kiếm để đối phó với anh rồi.
Ngủ đi.” Mặc Lộ Túc nói rồi ngồi dậy, kéo chăn cho cô, sau đó mới quay về giường bệnh của mình để nằm xuống.
Tân Nhạc: “...”
Sao cứ có cảm giác bị gài bẫy thế nhỉ?
Nhưng mà Tân Nhạc vẫn nắm chắn kéo đến ngang mũi của mình, ôm ngực nhìn người đàn ông đang ngủ ở giường bên cạnh, cả ngày hôm nay cô đều cảm thấy có chút khó tin.
Lần đầu tiên người đàn ông này đối xử tốt với cô như vậy, tốt đến mức có chút không chân thật. Tân Nhạc lặng lẽ cấu mình một cái, không phải là đang nằm mơ, cho nên những lời anh nói ban ngày đều là thật.
“Vẫn chưa ngủ à?” Mặc Lộ Túc nghe động tĩnh bên này liền nhíu mày nói.
“Ngủ đây, ngủ đây.” Tân Nhạc nói rồi lập tức kéo chăn che đầu mình lại, sau đó một mình cười ngu trong chăn.
Ngày hôm sau Tân Nhạc xuất viện. Thủy An Lạc đặc biệt chạy tới tìm cố, tiện thể cũng thăm Mặc Lộ Túc luôn.
Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc cầm hoa quả vào nhà vệ sinh rửa liền quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc: “Chuyện gì đây, anh tỏ tình rồi đấy hả? Cười đến mức trên mặt cũng rõ hai chữ dâm đãng đấy!”
“Nói ai thế hả? Tôi vẫn nghe được đó!” Tân Nhạc trong toilet lớn tiếng nói vọng ra.
“Chậc chậc chậc, nghe giọng đã thấy có mùi yêu đương không được bình thường rồi!” Thủy An Lạc nói rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Cô nhìn thấy quyển lịch trên tay Mặc Lộ lúc thì sửng sốt một chút: Anh muốn ra viện sao?
Tân Nhạc vừa mới bưng hoa quả đi ra liên nghe được những lời này của Thủy An Lạc. Cô khựng lại rồi có chút bất an bước qua.
Mặc Lộ Túc gật đầu rồi liếc mắt nhìn Tân Nhạc, sau đó mới nói: “Mặc Thị không thể cử giao cho người khác xử lý mãi được, hắn bây giờ em cũng cảm nhận được, Lưu Tiểu Băng của Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường chính là ví dụ tốt nhất, để lâu dài thì cũng không biết ai mới là chủ nhân thật sự nữa.”
Chuyện của Lưu Tiểu Băng gần đây đúng quả thật là gà bay chó sủa, có điều Sở Ninh Dực không cần cô nhúng tay vào, bản thân Thủy An Lạc cũng lười động. Nói trắng ra là chú Lưu quản lý Viễn Tường suốt nhiều năm như vậy nên đương nhiên khiến ông ấy cảm thấy Viễn Tường chính là nhà của bọn họ rồi.
Mà Mặc Doãn chỉ có một đứa con trai là Mặc Lộ Túc, hiện tại ông cũng rất ít quản lý công ty. Nếu như Mặc Lộ Túc còn không quay về thì sớm muộn gì Mặc gia cũng rơi vào tay kẻ khác.
Tân Nhạc ngồi xuống mép giường, tấm tình tốt đẹp vừa rồi cũng biến mất.
Mặc Lộ Túc đưa tay nắm lấy tay của Tân Nhạc, rồi nói với Thủy An Lạc: “Đợi một thời gian ngắn nữa thì để Tân Nhạc qua chỗ em làm việc nhé! Có em ở đấy thì anh cũng yên tâm hơn một chút!”
Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc, Tân Nhạc lập tức ngẩng đầu trợn mắt nhìn Mặc Lộ Túc: “Em có cái gì đáng giá để anh không yên lòng?”
“Chậc chậc chậc, tôi nói này cô nương, bây giờ cô cũng biết cách làm nũng rồi cơ đấy! Vậy thì tôi đây an tâm rồi, mới vài ngày không tới mà cạy được vỏ rùa ra rồi! Nói cứ như thể tôi muốn nhận bà lắm không bằng.” Thủy An Lạc cười một tiếng rồi nhìn đồng hồ: “Được rồi, bà không có việc gì là tối an tâm rồi, tôi về trước đây! Hôm hôn lễ của Lão Phật Gia tối sẽ đến đón bà.”
“Không cần đâu, anh đưa cô ấy đi là được.” Mặc Lộ Túc nói.
Thủy An Lạc nhướng mi, với lấy một quá táo Tân Nhạc vừa mới rửa xong rồi nói: “Tôi đi đây!”
“Này, Thủy An Lạc! Bà có thể có chút tiền đồ không hả?” Tân Nhạc đứng dậy tiến Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc ôm Tân Nhạc đi ra ngoài, mãi đến khi rời xa khỏi phòng bệnh rồi mới nói: “Đàn anh có nói với bà anh ấy muốn quay về công ty hay không?”
Tân Nhạc lắc đầu, có chút mất mát.