Tân Nhạc nhíu mày, sao cứ có cảm giác mấy lời này là đang mắng cô vậy chứ?
Mặc Lộ Túc cũng nhíu mày, sao cứ có cảm giác mấy lời này là đang mắng anh thế nhỉ?
Sau khi bác sĩ Lưu rời khỏi đó, Mặc Lộ Túc đi qua rồi ngồi xuống đối diện Tân Nhạc, cầm lấy cổ tay cô rồi giúp cô bắt mạch.
“Bác sĩ Lưu nói gì với em thế?” Mặc Lộ Túc vừa bắt mạch vừa hỏi.
Tân Nhạc hơi hơi mím môi: “Anh mới sa thải một số người à?”
Mặc Lộ Túc dừng lại một chút, sau đó vừa nói vừa tiếp tục bắt mạch: “Tác phong làm việc của bệnh viện không ổn, đuổi việc bạn họ chỉ là chỉnh đốn lại tác phong thôi.”
“...” Tân Nhạc cúi đầu, cô biết ngay sẽ là như vậy mà.
Mặc Lộ Túc giúp cô bắt mạch xong xuôi rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Ngày mai không cần lọc máu nữa, thế nhưng vẫn phải uống thuốc Bắc đấy!”
Khuôn mặt của Tân Nhạc lập tức xị xuống.
“Mấy ngày nay em về trước đi, cũng không thể cứ ở mãi bệnh viện được.” Mặc Lộ Túc nói: “Anh đã giúp em hủy hợp đồng nhà trọ rồi, đồ đạc cũng đã mang về nhà, cũng đã thuê một thím giúp việc từ chỗ bác tới để chăm sóc em rồi.”
Mặc Lộ Túc nói những việc mà hôm nay anh đã làm.
Tân Nhạc nhíu mày: “Nhưng còn anh thì sao?”
“Ở bệnh viện có bác sĩ và ý tá.” Mặc Lộ Túc nói rồi nắm lấy tay của cô: “Ngày kia anh sẽ đưa em đi ăn.”
“Anh đừng gắng sức mà!” Tân Nhạc thật sự cảm thấy bội phục Mặc Lộ Túc, bị thương nặng như thế mà mấy ngày nay không hề nghỉ ngơi tử tế chút nào.
Mặc Lộ Túc nắm tay mình thật chặt, không trả lời câu nói của cố.
Tân Nhạc lại nhíu mày lần nữa: “Em nói thật đấy.”
“Không sao, anh tự biết sức khỏe của mình.” Rốt cuộc Mặc Lộ Túc cũng lên tiếng.
Tân Nhạc thật sự không biết mình còn có thể nói gì được nữa: “Hôn lễ của Kiều Nhà Nguyễn anh có đi không? Không đúng, hiện tại đã thành như thế rồi mà vẫn có thể cử hành hôn lễ sao?
Hôn lễ, nghĩ đến hôn lễ Mặc Lộ Túc đột nhiên nghĩ đến chuyện anh với Tân Nhạc cũng chưa có hôn lễ nào, cho nên lần này anh cũng phải đền bù cái này cho cô mới được.
“Đến lúc đó tính sau đi.” Mặc Lộ Túc nói rồi thả tay cổ ra.
Tân Nhạc cúi đầu nhìn đôi bàn tay vừa bị buông ra của mình, có chút mất mát.
“Tân Nhạc! Anh hy vọng sau này nếu có việc thì em có thể nói cho anh biết chứ đừng một mình gánh chịu, được không?” Mặc Lộ Tác nghiêm túc nói ngay sau khi anh vừa buông tay Tân Nhạc ra.
Tân Nhạc nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu dậy, vẻ mặt dường như có chút không thể tin nổi.
Mặc Lộ Túc chăm chú nhìn cô: “Tân Nhạc! Đối với em mà nói thì có phải chỉ cần cho đi tức là đã đủ rồi không?”
Lần đầu tiên Mặc Lộ Túc thẳng thắn cùng trực tiếp đàm luận với Tân Nhạc về vấn đề giữa hai người họ như vậy.
Thẳng thắn đến mức trong nháy mắt Tân Nhạc không biết nên nói gì nữa.
Cô nhìn chằm chằm Mặc Lộ Túc, định nhấc tay mình lên nhưng Mặc Lộ Túc đã kịp thời nắm chặt lấy tay của cô, ngăn cản hành động tự hại mình của Tân Nhạc.
“Em không yêu cầu hồi đáp hay trả giá, thậm chí còn ngăn trở cánh cửa để người khác đáp lại em! Tân Nhạc! Em còn ích kỷ hơn cả anh nữa.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.
Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Em không có...”
“Em cảm thấy trong cái nhà kia của chúng ta em đã trả giá đủ rồi, cho dù là việc em không thể tự làm nhưng vẫn sẽ cắn răng tự đi làm, chưa bao giờ em thật sự nghĩ tới anh đúng không? Em cảm thấy chỉ cần nói một câu với anh tức là em đã làm phiền anh, cho nên em tha nửa đêm đi ra ngoài cũng không chịu hé răng gọi anh một câu? Em cảm thấy cuộc đời của em vốn không cần anh, em chỉ cần đóng một vai bảo mẫu trong cuộc đời anh, chăm sóc tốt cho anh thì đó chính là em yêu anh hay sao?” Mỗi một câu nói của Mặc Lô Túc đều khiến Tân Nhạc không cách nào phản bác lại được.