“Thành phố A không phải chiến trường chính, tin tức quốc tế cũng vậy, cho nên cái này không phải do bọn họ dẫn dắt tất nhiên là bọn họ dám đăng tin rồi.” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
“Em có cảm giác Phong Phong sắp đi đời đến nơi rồi, ba mẹ vợ vốn đã có thành kiến với anh ta sẵn rồi đấy.” Thủy An Lạc cười trên nỗi đau của người khác, nói.
Sở Ninh Dực cũng chỉ hừ lại một tiếng coi như đáp lại thái độ hả hê của vợ mình, “Mau thu dọn đi.”
Thủy An Lạc làm mặt quỷ, chạy vào bếp lấy khăn ra lau cái bàn bê bối của mình.
Đúng như những gì Thủy An Lạc nói, Phong gia kế bên quả thật đang không ổn chút nào.
Trên bàn cơm, ngoài Tiểu Bất Điểm đang trêu ông bà ngoại ra thì cả Kiểu Nhã Nguyễn và Phong Phong đều không dám ho he câu nào.
Tiểu Bất Điểm bày tỏ bé cảm thấy rất mệt tim, làm cha làm mẹ cả rồi mà giờ phút mấu chốt thế này vẫn phải dựa vào bé.
Vẻ mặt ba Kiều vẫn được xem là tốt, nhưng còn mẹ Kiểu thì suốt từ tối qua tới giờ vẫn không ổn lên chút nào.
“Ông bà ngoại sẽ ở đây mãi với con chứ ạ?” Tiểu Bất Điểm cười tươi rói hỏi, tay cầm cái thìa bé xinh, ra sức bới cơm.
Phong Phong nghe con gái mình nói vậy liền ngẩng lên, “Cô chú, hay sau này cô chú sống luôn lại đây đi ạ, sau này cháu với Nhã Nguyễn cũng không có nhiều thời gian ở nhà.”
“Nên chúng tôi phải tới để trông con cho anh chị hả?” Mẹ Kiều hừ lạnh, “Bên ngoài đang truyền tới bao nhiêu tin đồn vô căn cứ như thế, Nhã Nhã đã bị chửi thành cái dạng gì rồi?”
“Me!!!”
“Con cầm miệng đi.” Mẹ Kiều trừng mắt nhìn con gái.
Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi nhìn Phong Phong, chỉ có thể quăng anh ánh mắt “anh bảo trọng nhé” thôi.
“Chuyện này là do cháu giải quyết không được thỏa đáng, nhưng sẽ không ảnh hưởng gì đến hôn lễ đầu ạ.” Phong Phong tỏ rõ thái độ của mình, đảm bảo với ba mẹ vợ.
“Từ ngày Nhã Nhã nhà chúng tôi theo anh là không có ngày nào được yên ổn cả, anh xem thân phận của nó bây giờ còn có thể xảy ra chút chuyện gì nữa không?” Mẹ Kiểu càng nói càng thấy giận.
“Bà ngoại ơi, bà đừng mắng ba con mà.” Tiểu Bất Điểm dầu mỏ lên, tỏ ra tủi thân nói.
Ba Kiều vội bế Tiểu Bất Điểm sắp khóc ngồi lên đùi mình, “Được rồi, được rồi, Phong Phong cũng có muốn vậy đâu, còn cả đứa nhỏ nữa.”
Mẹ Kiều thấy cô cháu ngoại sắp khóc nên đành thôi không nói nữa.
Phong Phong khẽ thở phào, quả nhiên vẫn là con gái thân thiết với mình nhất.
Kiều Nhã Nguyễn tức giận ăn cơm. Cô nói thì bảo cô im miệng, con gái có nói một câu mẹ cô đã không nói gì nữa rồi, phân biệt đối xử cũng ghế quá rồi đấy.
m chiếc gối bé xinh của
Buổi tối, Tiểu Bất Điểm vẫn tiếp tục an ủi cơn bất mãn của bà ngoại dành cho ba, nến bé quyết định mình sang ngủ với bà luôn.
Phong Phong ngồi bên mép giường bóp vai cho Kiều Nhã Nguyễn, “Anh lại làm em bị liên lụy rồi.” “Ừ, biết là tốt rồi, bên phải.” Kiều Nhã Nguyễn nằm bò ra giường, nhưng vẫn chỉ huy Phong Phong xoa bóp cho mình.
“Chuyện kia tra thế nào rồi? Thật sự là ông bác anh làm à?” Kiều Nhã Nguyên nhắm mắt hỏi.
Phong Phong hơi khựng lại, rồi lại tiếp tục bóp vai cho cô, “Vẫn chưa có bằng chứng, nhưng sẽ nhanh có kết quả thôi, anh cũng sẽ tới quân đội để giải thích rõ chuyện này.”
Kiểu Nhã Nguyễn gật đầu, nhắm mắt để mặc cho Phong Phong xoa bóp cho mình, “Mẹ em nói chuyện hơi thẳng, nhưng anh cũng biết đây chẳng phải lần đầu tiên, anh thật sự định bảo ba mẹ em qua đây ở thật à?”
Phong Phong nghiêng người nằm xuống, nhìn người phụ nằm cạnh mình. “Chuyện này không phải rất bình thường sao? Ba mẹ em cũng là ba mẹ anh mà.” Anh đưa tay lên vuốt ve gò má cố.
Kiều Nhã Nguyễn mở mắt ra chống tay xuống cằm, “Ảnh đế phải chịu ấm ức rồi.”
Phong Phong nghe vậy nhướng mày rồi ôm cô lăn vào lòng mình, “Vậy bù đắp cho anh thế nào đây?”