CHỊ Đ Y DẠY CHO CƯNG [10]
Mặc Lặc Lộ Túc cảm ơn xong liền dập máy rồi lại nhìn Tân Nhạc.
Lúc Tân Nhạc tỉnh lại thì đã là buổi chiều. Cô nhìn thấy Mặc Doãn trong phòng bệnh nhưng lại không thấy Mặc Lộ Túc
đầu cả.
Tân Nhạc bỗng thấy hơi sợ, vội vàng ngồi dậy, “Bác... bác trai.” Cô không nhịn được lại nhìn xung quanh, xác định không thấy cái người tên là Mặc Lộ Túc kia đâu cả.
“Lộ Túc không ở đây, đi thay thuốc rồi.” Hình như biết cô đang nghĩ gì, Mặc Doãn tự động lên tiếng.
Tân Nhạc khẽ mím môi, như vậy có nghĩa là chỉ có mình cố ở đây đối mặt với Mặc Doãn thôi rồi.
Mặc Doãn đứng cách Tân Nhạc không xa. Đối với Tân Nhạc mà nói người đàn ông này không hề có thiện cảm với cô. Hôm đó cô dám công kích Mặc Doãn, hoàn toàn là vì Mặc Lộ Túc.
Nhưng hôm nay cô đã không còn dũng khí nữa rồi.
“Ba me cô đều thuộc giai cấp làm công ăn lương, cô đi làm bốn năm vẫn chỉ là một bác sĩ trợ lý, có một em trai, nhưng chưa ai biết được tương lai thế nào. Nói thật, cô không phải là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí con dâu của Mặc gia. Cô có biết mẹ của Mặc Lộ Túc là ai không?”
Cái chăn bị Tân Nhạc siết chặt, ông ta nói chuyện thật quá thẳng thắn.
“Cô út nhà họ Sở.” Tân Nhạc khẽ nói.
Mặc Doãn gật đầu.
Tân Nhạc ngẩng lên nhìn ông, “Nhưng dù có không môn đăng hộ đối đi chăng nữa, hai người cùng thích nhau không phải là điều quan trọng nhất hay sao ạ?”
“Thích nhau?” Mặc Doãn phì cười, như thể đang mỉa mai hai chữ này. Tân Nhạc khựng lại, lồng ngực trở nên đau đớn, không biết là vì bị ông kích thích hay vì mình không thể xác định được.
Anh có thích cô không?
“Cô gái, cô cảm thấy cô có thể dựa vào điều gì để cho nó hạnh phúc đây?” Mặc Doãn bỗng cất tiếng hỏi.
“Vì cháu yêu anh ấy.” Tân Nhạc cúi đầu, giọng nói lí nhí.
“Yêu cái kiểu còn chẳng dám nói ra khỏi miệng ấy hả?” Vẫn cái giọng điệu châm biếm dó.
Tân Nhạc cắn chặt môi dưới, chăn bị cô tóm càng chặt hơn.
“Cháu không có gì là không dám cả!” Tân Nhạc ngẩng lên nhìn Mặc Doãn bằng ánh mắt kiên cường, bướng bỉnh, “Ít nhất châu yêu anh ấy hơn bác, ít nhất cháu sẽ không vứt bỏ anh ấy.”
“Nhưng cái chết của bà ngoại nó có liên quan trực tiếp tới cô.” Mặc Doãn lại nói, giọng điệu vẫn lạnh như băng.
Cánh tay Tân Nhạc khẽ run lên, cảm giác như móng tay hận không thể găm luôn vào trong lòng bàn tay, “Nếu như bác trai chỉ vì muốn cháu rời xa anh ấy mà nói những lời này, vậy cháu có thể nói rõ cho bác biết rằng không thể được đâu.”
Mặc Doãn nhìn dáng vẻ ương bướng của cô, trong mắt lại ánh lên một điều gì đó khác.
“Bà ngoại rất quan trọng đối với nói.”
“Nếu anh ấy hận cháu, cháu sẽ nghe anh ấy tự nói, không cần bác trai phải nói đâu ạ.” m thanh của Tân Nhạc nghe cấp thiết hơn vài phần, như thể giây sau thôi có thể sẽ bật khóc, nhưng vẫn kiên cường chịu đựng.
Mặc Doãn nheo mắt, nếu khi ấy Sở An Tâm cũng tin tưởng ông ta như vậy, chứ không phải tin lời của kẻ đó, phải chăng hai người họ cũng sẽ không đi tới bước đường cuối cùng.
Bà ấy không tin ông, còn ông từ đầu tới cuối lúc nào cũng hoài nghi bà ấy.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể là bi kịch.
“Cô gái, hy vọng cô có thể luôn nhớ kỹ thái độ ngày hôm nay của mình.” Nói rồi Mặc Doãn liền quay người rời đi.
Nhưng khi đi ra tới cửa, Mặc Doãn lại gặp Mặc Lộ Túc cũng vừa mới trở về. Mặc Lộ Túc nheo mắt nhìn ba mình bằng ánh mắt xen lẫn chút phòng bị, “Sao ba lại tới đây?”
Mặc Doãn nhìn con trai mình, lại ngoảnh lại nhìn cô gái rõ ràng cũng đã run lên khi bị ông nhìn đến, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Ba sắp tới Quý Châu, nơi đó có cảnh đẹp mà mẹ con thích nhất.”
Mặc Lộ Túc không lên tiếng đáp lại mà chỉ nhìn ông bỏ đi.
Tân Nhạc nắm chặt tay, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Mặc Lộ Túc, vừa rồi anh nghe được bao nhiêu rồi?