Tiểu Mã chuyển máy cho Thủy Mặc Vân. Ông vừa bước ra khỏi phòng làm việc, bên trong còn có mấy đại tá thiếu tướng đang ngồi.
“Lạc Lạc.”
“Ba.” Thủy An Lạc vội vàng nói, “Nhã Nhã nó...”
“Chuyện này con đừng tham gia vào, con cũng không lo được đầu, bên này còn đang chờ Kiều Nhã Nguyễn tới.” Thủy Mặc Vân ngắt lời con gái mình.
“Nhưng ba à, những gì báo chí đưa tin đều là linh tinh hết.” Thủy An Lạc vội vàng nói.
“Ba biết, không phải chuyện gì to tát đầu, con đừng quan tâm nữa, nghe lời ba.” Thủy Mặc Vân trấn an con gái.
Thủy An Lạc mím môi cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
Thủy Mặc Vân lại vỗ về cô mấy câu, sau đó mới cúp máy.
Lúc này Cố Tiểu An cũng vừa mới cúp điện thoại, “Tôi vừa hỏi ba chồng tôi giúp cô rồi, ông ấy cũng đọc được tin tức, hơn nữa còn là tin quốc tế. Lăng Phong hay Sở Ninh Dực cũng khó mà áp chế được, chuyện này ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến quân đội. Ba chồng tôi bảo, quân nhân và minh tinh vốn là hai quần thể khó mà trao đổi với nhau được.”
Thủy An Lạc tựa vào ghế thở dài một tiếng. Ở thành phố A thì Sở Ninh Dực có thể tự làm được, nhưng đã lên đến tầm quốc tế rồi, anh ấy không phải Thượng Đế, cũng không phải chúa tể của thế giới này, có thể làm gì được đây?
Cổ Tiểu An vươn tay kéo cánh tay của Thủy An Lạc: “Cô cũng đừng lo lắng quá, chúng ta thử nghĩ cách xem. Giờ việc quan trọng nhất là phải tìm ra ai là kẻ đứng sau chuyện này.”
Thủy An Lạc gật đầu, vươn tay day day thái dương đang giật giật của mình, chuyện của đàn anh và Tân Nhạc còn chưa giải quyết xong, bên này lại xảy ra chuyện, đúng là bốn chín chưa qua, năm ba đã tới mà.
Phong Phong lái xe đến cổng doanh trại. Kiểu Nhã Nguyễn vẫn nhìn ra bên ngoài, môi dưới đã bị cắn đến mức hiện cả dấu răng. Phong Phong cầm lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn, “Vợ ơi, anh xin lỗi, anh lại khiến em gặp rắc rối rồi.”
Kiều Nhã Nguyễn hoàn hồn, chậm rãi nhìn về phía Phong Phong.
Trách anh sao? Trách anh quá nổi tiếng à?
Nhưng có gì để trách đây, là cô chủ động quay về bên cạnh anh cơ mà: “Em không sao, anh đến công ty trước đi, để em tự vào.”
Giọng nói của cô rất trầm thấp, giống như đã biết được điều gì đang chờ đợi mình.
“Buổi tối anh sẽ đến đón em.” Phong Phong tiếp tục nói.
Kiểu Nhã Nguyễn lắc đầu, “Nếu có thể về được, tự em sẽ về. Anh chăm sóc Tiểu Bất Điểm cho cẩn thận nhé.” Nói xong, cô vươn tay đẩy cửa xe ra.
“Vợ à...”
Kiều Nhà Nguyễn đứng bên cạnh của xe, nhìn người đàn ông mặt đầy vẻ lo lắng bên trong. “Phong Phong, em không còn là em của trước kia nữa rồi, em sẽ không trách anh khi có chuyện gì đó xảy ra, thật đấy, em không trách anh đâu.” Kiểu Nhã Nguyễn nói rồi đóng sập cửa xe quay đầu lại, nhìn ngôi sao ngũ giác trên nóc tòa nhà hành chính phía xa, và cả tấm biển Không phận sự miễn vào trước cửa. Cô siết chặt hai tay, sau đó bước vào.
Phong Phong nắm chặt lấy vô lăng, thực ra nếu Kiều Nhã Nguyễn trách anh, có lẽ anh còn thấy dễ chịu hơn một chút.
***
Bệnh viện Mặc Thị.
Sau khi Tân Nhạc thực hiện trị liệu xong liền hôn mê hơn hai giờ. Lúc cô tỉnh lại Mặc Lộ Túc đã ở bên cạnh. Sắc mặt anh không được tốt cho lắm.
Mặc Lộ Túc vuốt ve gương mặt cô, “Hiệu quả trị liệu tốt hơn dự đoán nhiều, có lẽ chưa cần đến sáu ngày đầu.”
Tân Nhạc cuối cùng cũng thở phào một hơi, “Sắc mặt của anh làm em tưởng bệnh của em đến thời kỳ cuối rồi chứ.” Tân Nhạc hiểm khi nói đùa với anh.
“Đừng nói nhảm.” Mặc Lộ Túc nhíu mày, gương mặt anh vô cùng nghiêm túc.
Tân Nhạc: “...”
Quả nhiên, level cán bộ cao cấp sẽ không thể nói đùa nổi.