Chắc anh không biết ban nãy xảy ra chuyện gì đâu nhỉ, anh ấy nghỉ ngơi suốt mà.
Cho dù Mặc Lộ Túc không biết phải đối mặt với cô như thế nào, nhưng đành mở mắt ra, bởi vì Thủy An Lạc không cho anh cơ hội để che giấu thêm nữa.
“A thì, Thủy An Lạc, cô ấy, cô ấy qua đây hỏi thăm tí thôi, không sao đâu, anh ngủ tiếp đi.” Tân Nhạc vội vàng phân bua, nhưng lúc này có không có sức xuống giường tắt đèn.
Mặc Lộ Túc từ từ ngồi dậy, nhìn người phụ nữ chật vật kia, chắc chắn bây giờ cô không biết rằng, những sợi tóc vướng trước trán cô đã bết dính mổ hôi, mặt mũi thì trắng bệch như tờ giấy. Cho dù cô cố nặn ra một nụ cười, vẻ mệt mỏi đuối sức ấy cũng không thể nào che đậy được.
Lồng ngực Mặc Lộ Túc bỗng thít chặt lại, ban nãy anh còn muốn trốn tránh!
Mặc Lộ Túc bung chăn ra, đặt đôi chân dài đến mức sai trái của mình xuống, ngồi bên cạnh giường, nâng cánh tay lên.
Nửa thân trên của Tân Nhạc vô thức lùi về sau, “Sao, sao thế?”
Một tay Mặc Lộ Túc ấn vai cô xuống, lực trên tay hơi mạnh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, một bàn tay khác nhấc lên, chạm vào vầng trán vẫn còn hơi lạnh của cô.
Tân Nhạc: “...”
Thình thịch, thình thịch...
Tân Nhạc muốn nói, cô phải cố gắng lắm mới khống chế được trái tim thiếu nữ của mình, nhưng động tác của Mặc Lộ Túc khiến cố không thể nào chịu nổi.
“Mặc... Mặc Lộ Túc, anh sao thế?” Hai tay Tân Nhạc túm chặt lấy ga giường, khuôn mặt cô vốn trắng bệch, lúc này lại hơi ửng hồng.
Trong ánh mắt của Mặc Lộ Túc có vẻ thâm sâu mà Tân Nhạc không hiểu được, nhưng sự thâm sâu này dường như đang hút cô vào đó, cho nên nhịp tim của cô cũng từ từ hồi phục trạng thái bình thường.
“Tân Nhạc.” Mặc Lộ Túc đột nhiên mở miệng, giọng nói của anh nghe như đang kìm nén điều gì đó.
Tân Nhạc đối diện với ánh mắt anh, cố gắng để mình không nghĩ tới việc anh có bật ra câu gì cảm động không, bởi vì Tân Nhạc biết chuyện này là không thể nào.
Có lẽ anh sẽ nói: Giảm bớt lượng thuốc đi.
Hoặc có thể anh sẽ nói: Bỏ đứa bé đi.
Nhưng hai điều này, bất kể là điều nào, cổ cũng sẽ không đồng ý.
Cho dù mục đích của anh là muốn tốt cho cô.
“Tân Nhạc, anh...”
“Chuyện đó, Mặc Lộ Túc, anh đừng nói gì cả, em biết anh muốn nói gì, nhưng em sẽ không đồng ý đầu.” Tân Nhạc vội vàng ngắt lời anh, trái tim lại đập nhanh hơn.
Mặc Lộ Tác khựng lại.
Sẽ không đồng ý?
Mặc Lộ Túc hơi cụp mắt xuống với vẻ thất vọng.
Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc, cô lại nói thêm, “Em biết anh thương em, nhưng sau ngày với mười ngày, em thà chọn đau khổ sáu ngày. Hơn nữa không đến khoảnh khắc cuối cùng, em sẽ không bỏ con đâu.”
“Sao cơ?” Mặc Lộ Túc đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ thất vọng và mất mát trong mắt anh hoàn toàn tiêu biến hết, hơn nữa còn phảng phất ý cười.
Tân Nhạc nhìn khóe môi nhếch lên của anh mà khựng lại, chuyện gì thế này?
Lẽ nào không phải như cố nghĩ sao?
Trái tim cô không khỏi chậm mất một nhịp. Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc bằng ánh mắt trông mong, “À ừm, anh muốn nói với em chuyện gì?”
Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc, sau cùng thu lại bàn tay đặt trên khuôn mặt cô. Nhưng dường như vẫn không nản lòng, anh lại đặt tay lên, vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó chống tay vào thành giường, đứng dậy, “Anh đi lấy chút nước ấm cho em rửa mặt.”
Tân Nhạc: “...”
Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc rời đi. Rửa mặt? Cô không nhịn được mà cầm lấy điện thoại, sau khi mở khóa, nhìn hình ảnh mình hiện lên trên màn hình, cô bỗng có cảm giác như bị sét đánh.