Sau khi tiến mẹ đi rồi, Tân Nhạc mới từ từ quay trở lại bệnh viện.
Lúc nhìn thấy hai bình rượu cạnh tài xế, cổ tò mò không biết là Mặc Lộ Túc đã mua từ lúc nào.
Đúng lúc này di động của Tân Nhạc khẽ rung lên, cô lấy ra xem thì thấy có tin nhắn của Thủy An Lạc gửi đến.
[Thủy An Lạc: Đàn anh mạo hiểm nguy cơ bị anh họ của mình bóp chết mà trắng trợn cướp lấy hai bình rượu quý mà anh ấy sưu tầm để đi lấy lòng ba vợ trước và ba vợ tương lai, đồng thời là ba của bà đấy.]
Tân Nhạc: “...”
Sở Ninh Dực sưu tầm?
Tân Nhạc không khỏi thầm tính toán trong đầu, chắc bình rượu đó có bán cổ đi cũng không mua nổi mất.
[Tân Nhạc: /Emo ngọn nến/ /Emo ngọn nến/ Emo ngọn nến/ mặc niệm cho bà.]
[Thủy An Lạc: Hừ, mặc niệm cho tôi cái quái gì, có mà đi mặc niệm cho người đàn ông của bà đi ấy! Bây giờ anh ấy đang bị thương thì cũng thôi đi, cơ mà chờ đến lúc vết thương lành lại, tôi đoán chắc anh ấy sẽ phải chết thêm một lần nữa đấy!]
[Tân Nhạc: Có hai bình rượu thôi mà, không đến mức đó chứ! Hay là để tôi bảo ba tôi đừng uống nữa, tôi đem về cho bà nhé.]
[Thủy An Lạc: Ha ha ha ha ha ha, hai bình rượu thì không đến mức đó đâu! Mấu chốt là, lúc tôi đưa rượu cho tài xế của người đàn ông của bà thì có hơi phấn khích quá, thế nên hình như bị người nào đó giận rồi.]
[Tân Nhạc:...]
Cô có thể tuyệt giao với cái người phụ nữ này được không?
Được không hả?
Thủy An Lạc đùa với Tân Nhạc thêm một lúc rồi lại đi làm việc của mình. Tân Nhạc thấy cô không nhắn lại nữa liền cất di động đi, sau đó tăng nhanh tốc độ quay về bệnh viện. Cô thấy dạo gần đây hình như Thủy An Lạc có vẻ rất bận thì phải.
Tân Nhạc vừa về đến nơi đã thấy một bát thuốc đen thùi lùi chờ sẵn.
Bước chân của Tân Nhạc cúng lại, bám cửa không dám bước vào.
Cái mùi vị đó...
Hiện tại cô cảm thấy thà ngất luôn ngoài trời còn sung sướng hơn.
Mặc Lộ Túc ngoắc tay gọi cô. Tân Nhạc thở dài rồi cũng chỉ có thể ủ rũ cúi đầu đi vào, rồi tự nhủ với mình, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, khỏi đấu tranh nữa làm gì cho mệt.
Con đường mình đã chọn thì dù có quỳ xuống cũng phải đi cho hết.
Tân Nhạc run rẩy bưng bát thuốc lên, nhiệt độ trên bát hơi cao, có thể thấy được bát thuốc này vừa mới được đưa tới không bao
lâu.
Mặc Lộ Túc nheo mắt nhìn đôi bàn tay run rẩy của cô, hàng mi của anh khẽ rũ xuống che giấu cảm xúc trong mắt mình. Tân Nhạc hít một hơi thật sâu, một tay nhéo chặt lấy quần áo của mình rồi ngửa đầu nhắm chặt hai mắt dốc bát thuốc uống.
Tân Nhạc: “...”
Uống cạn một bát thuốc, Tân Nhạc cả người đều rơi vào trạng thái mông lung, cảm giác đẳng ngắt trong miệng đột nhiên trở nên...
Sướng tê người.
Cảnh tượng giống như lần trước, lúc Tân Nhạc còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị ai kia hôn một lần nữa, chỉ là lần này sự ngọt ngào của nụ hôn ấy biến thành vị ô mai ngòn ngọt.
Ô mai chính là một trong những loại đồ ăn vặt mà Mặc Lộ Túc ghét nhất.
Anh dùng đầu lưỡi nóng rực của mình xua đi mùi vị khó chịu kia trong miệng của cô. Tân Nhạc nghĩ dường như chỉ khi vào thời điểm đồng cam cộng khổ như thế này thì anh mới có thể hôn cố,
Bởi vì uống thuốc cho nên cô không thể ăn đồ ăn vặt, cho nên cách tốt nhất để xua đi cái mùi vị trong miệng cô là anh ăn ô mai rồi đổi vị cho cô, thật ra...
Mãi đến khi trong miệng của Tân Nhạc chỉ còn lại mùi vị của ô mai, Mặc Lộ Túc mới buông cô ra. Tân Nhạc nhìn xuống thì quả nhiên thấy trong thùng rác một thứ có thể được xưng là di thể của ô mai.
Mặc Lộ Túc khẽ vuốt ve gò má của cô. Tân Nhạc dời ánh mắt lên khuôn mặt của anh. Vẻ mặt lúc này của Mặc Lộ Túc như thể ngay giây sau sẽ nói: Từ nay về sau anh sẽ đồng kham cộng khổ cùng em.
Nói như vậy sẽ rất cảm động.
“Sắp đến giờ rồi, bác sĩ Cửu đang chờ em đấy.”
Xoảng xoảng...
Vẻ mặt của Tân Nhạc như muốn nứt ra. Cô biết ngay mà, biết ngay là sẽ như vậy mà!
Sau này cô còn ôm chút tâm hồn thiếu nữ nào với người đàn ông tên Mặc Lộ Túc này nữa thì có chính là con heo!