Tiền Thủy An Lạc đi rồi, Tân Nhạc quay đầu nhìn về phía phòng bệnh rồi lại cúi đầu sờ bụng của mình: “Bảo Bảo, chuyện của ba mẹ đều trông cậy vào con rồi, con phải kiên cường lên nhé.”
Tân Nhạc đứng bên dưới thêm một lát rồi đi lên lầu. Mẹ cô đã về nhà. Bác sĩ Triệu và bác sĩ Cừu cũng đã đi rồi, chỉ còn một mình bác sĩ Lưu còn nán lại như đang muốn nói gì đó với Tân Nhạc, thế nhưng khi ông nhìn Mặc Lộ Túc thì cuối cùng vẫn im
lặng.
Tân Nhạc hơi tò mò, cô cởi áo lông xuống, bên trong là quần áo bệnh nhân, cô cũng vinh quang được mặc bộ quần áo này. Phòng bệnh của Mặc Lộ Túc còn được đặc cách thêm một chiếc giường nữa, coi như là giúp Tân Nhạc chuẩn bị nằm viện.
Tân Nhạc chỉnh điều hòa lên cao hơn một chút rồi nhìn Mặc Lộ Túc. Cô muốn nói đến chuyện tái hôn nhưng lời ra đến đầu mối lại đột nhiên thay đổi: “Chuyện đó... hay là cứ tăng liều lượng thuốc lên đi! Em cảm thấy em vẫn có thể chịu được, hơn nữa con cũng có thể chịu được!”
“Em sẽ rất đau đớn.”
“Đau dài không bằng đau ngắn mà anh.” Tân Nhạc ngồi khoanh chân trên chiếc giường cách anh một khoảng bằng cái bàn con. Cô chống cằm nhìn Mặc Lộ Túc: “Em có thể kiên trì được.”
Mặc Lộ Túc trầm mắt nhìn cô, cô có thể chịu đựng được nhưng anh thì không.
Tân Nhạc với qua đặt tay mình lên cánh tay bị thương của anh: “Em nói thật đấy, chuyện của Thiên Tâm em đã có thể chấp nhận được rồi, không có chuyện nào đau đớn hơn chuyện đó nữa đâu.”
Thiên Tâm là cái tên mà Mặc Lộ Túc đã đặt cho con của họ. Tuy là Tân Nhạc không biết tại sao nhưng hẳn là chữ Thiển Tầm này đại diện cho sự thuần khiết và thần thánh!
Cánh tay của Mặc Lộ Túc khẽ động đậy. Lúc cánh tay của Tân Nhạc hạ xuống, anh liền nắm chặt lấy tay của cô.
Khi ấy bởi vì bối rối, vì trốn tránh, mãi tới khi ôm lấy thi thể nho nhỏ tím bầm kia vào lòng, anh mới cảm nhận được sự tuyệt vọng bao phủ lấy khắp thế giới của mình, cảm giác tuyệt vọng như mất đi tất cả mọi thứ.
Tân Nhạc khẽ chớp chớp mắt nhìn anh, rồi mở miệng nói lần nữa: “Mặc Lộ Túc! Em thật sự có thể chịu đựng được mà!” Bởi vì em biết anh lo lắng cho em cho dù anh không nói ra.
Mặc Lộ Túc phát hiện anh thực sự chưa bao giờ tìm hiểu người vợ này một cách nghiêm túc, Vợ trước, mẹ của đứa con anh và là mẹ của phôi thai nhỏ xíu đáng thương kia.
Cô kiên cường hơn so với những gì mà anh nghĩ, thậm chí còn kiên cường hơn cả anh nữa.
“Được.” Mặc Lộ Túc nói rồi nắm chặt tay của cô hơn, tựa như muốn nhờ vào cách này để nói cho cô biết sự lo lắng của mình.
Tân Nhạc, em không được xảy ra chuyện gì có biết không?
Thế nhưng anh lại không thể thốt ra câu nói này được.
Tân Nhạc cảm thấy hài lòng khi được anh cho phép. Cô quay đầu nhìn đồng hồ: “Em phải nghĩ cách đẩy mẹ em đi mới được.” Tân Nhạc nói một cách nghiêm túc. Hôm nay lúc cô đi ra liền thấy được đôi mắt đỏ ửng của mẹ mình. Tuy rằng mẹ cô không khóc trước mặt cô nhưng có nghĩ để mẹ mình chờ đợi bên ngoài cũng là một sự hành hạ đối với bà.
Thấy Tân Nhạc nghiêm túc như vậy, Mặc Lộ Túc lại cảm thấy không nỡ và xót xa.
Cô rất hiếu thuận, rất để ý đến những người mà mình quan tâm.
Nhưng lại chỉ không suy nghĩ cho chính mình.
Cảm giác này còn đau đớn hơn cả việc lọc máu, thân thể mảnh khảnh của cô làm sao có thể chịu đựng được đây?
Thân là một bác sĩ, Mặc Lộ Túc đã nhìn thấy vô số người đàn ông chịu nỗi đau đớn của việc lọc máu đến chết đi sống lại. Khi đó anh chỉ lạnh lùng đứng nhìn, bởi vì anh là bác sĩ nên anh biết sự đau đớn ấy là để giúp họ giành giật thêm thời gian sống, đó là những điều mà họ phải chịu đựng.
Nhưng khi người phải chịu đựng chuyện này chính là Tân Nhạc, anh mới cảm nhận được thế nào gọi là đau lòng.