Tay Tân Nhạc đang đặt trên vai anh bất giác nắm chặt lại. Mãi đến khi cô bóp đỏ cả da thịt nơi bả vai của anh, Mặc Lộ Túc mới buông cô ra vì đau đớn.
Tân Nhạc nhíu mày nhìn Mặc Lộ Túc. Cô buông tay của mình ra, trong lòng nhất thời cảm thấy mọi chuyện thật quá mất mặt!
Không ngờ cô lại hồi hộp đến mức suýt nữa thì bóp chết người ta. Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên hai người họ hôn môi, chuyện nặng đó hơn cả hôn môi cũng làm rồi, chuyện không thể miêu tả cũng có rồi, cổ có cần phải như vậy không?
“Chuyện đó... em xin lỗi!” Tân Nhạc lắp ba lắp bắp nói, hai má của cô còn đỏ hơn cả bát thuốc Bắc vừa rồi đến mấy phần.
Mặc Lộ Túc nhìn chỗ áo nhăn nhúm do vừa bị túm chặt của mình trên vai thì đôi mắt lại càng sâu thêm, “Trước đây em rất ngoan.”
Lời này của Mặc Lộ Túc có thâm ý khác.
Tân Nhạc lại càng cảm thấy chỉ hận không tìm được một cái lỗ nào để chui xuống cho xong. Cô hiểu ý của Mặc Lộ Túc, trước đây vào những lúc gì gì đó thì có rất ít khi lên tiếng, giữa hai người họ dường như chỉ mãi mãi dùng một tư thế xưa cũ nhất.
Mặc Lộ Túc nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô thì không đề cập đến những chuyện này nữa. Anh đan bàn tay của hai người vào nhau: “Một lát nữa để anh bảo ai đó đi mua chút ô mai cho em.”
Tân Nhạc thấy cảm động, biết anh làm vậy là vì cô phải uống thuốc Bắc.
“Chẳng phải hôm qua đã xác định được phương thuốc rồi sao?” Tân Nhạc dời trọng tâm câu chuyện, kiểu gì thì kiểu cổ cũng cảm thấy cái tình huống vừa rồi thật sự quá nguy hiểm.
Có điều thứ lưu lại trong miệng có lúc này không còn là vị đắng chát nữa, mà là hương vị thuộc về anh.
Nghĩ đến đây khuôn mặt của Tân Nhạc lại bất giác đó lên rồi khẽ liếc mắt nhìn đôi môi xinh đẹp của anh lần nữa. Lẽ nào anh không cảm thấy cái mùi thuốc kia vừa nồng vừa khó chịu hả?
“Hôm qua đã xác định được phương hướng trị liệu rồi, nhưng do anh vẫn ôm hy vọng là báo cáo xét nghiệm máu có sai sót.” Vậy nên việc đã xác nhận được ngày hôm nay khiến Mặc Lộ Túc phải phủ định toàn bộ đơn thuốc ngày hôm qua.
Tân Nhạc hơi khựng lại nhìn đôi mắt đã có chút đỏ lên của Mặc Lộ Túc. Ngay trước khi anh kịp nói gì thì cô đột nhiên ôm lấy cổ của anh, không để anh thấy bộ dạng lúc khóc của mình.
“Mặc Lộ Túc! Em làm được mà.” Cô có thể cố gắng chứ không muốn nhìn bộ dạng khổ não như bây giờ của anh.
Mặc Lộ Túc khẽ cứng người lại một chút rồi anh đưa tay vỗ vỗ lên lưng cô: “Đi xét nghiệm điện tâm đồ đi, buổi chiều bắt đầu lần pha loãng đầu tiên.”
Anh không biết nói những lời lãng mạn, vậy nên mở miệng rồi cũng chỉ biết nói mấy câu này mà thôi.
Tân Nhạc cũng hiểu nếu bảo Mặc Lộ Túc nói một câu: “Đừng sợ, có anh ở bên em.” thì còn khó hơn là giết Mặc Lộ Túc cho rồi, thế nên cô cũng không thất vọng.
Lúc Tân Nhạc làm điện tâm đồ, Mặc Lộ Túc cố chịu cảm giác đau đớn ở ngực để đưa ra phương án cuối cùng, sau đó mới đi tìm bác sĩ Lưu để xử lý vết thương đã bị rách ra của mình.
Tất cả những chuyện này Tân Nhạc đều không hề hay biết.
“Viện trưởng Mặc, cậu cứ tiếp tục thế này thì bác sĩ Tân chưa kịp khỏe lại thì cậu đã ngỏm rồi đấy! Có thế nào cũng phải chú ý tình hình sức khỏe của mình đã chứ?” Bác sĩ Lưu thở dài nói. Ông chưa từng thấy có một bệnh nhân nào bị tai nạn giao thông rồi mà vừa mới tỉnh lại đã bận rộn làm việc, đã thế còn làm đến liều mạng thế này cả.
Mặc Lộ Túc chỉnh lại quần áo của mình, cố nén cảm giác đau đớn ở ngực rồi chỉ để lại một câu: “Đừng nói cho Tân Nhạc biết.” Sau đó thì được y tá đẩy xe lần rời đi.
“Bác sĩ Tân được một người đàn ông như vậy yêu thương không biết là hạnh phúc hay không nữa.” Bác sĩ Lưu thở dài nói. Mặc Lộ Túc chưa bao giờ nói lời đường mật, thậm chí bản thân anh có làm cái gì cũng sẽ không nói cho người khác biết, điều này khiến ông cũng cảm thấy hơi thương Tân Nhạc khi yêu một người đàn ông không biết lãng mạn như vậy, lại còn yếu đến mức không thể bỏ được nữa.