Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2577: Để ông trời lắng nghe anh [2]



Mẹ Tân Nhạc hài lòng với cậu rể hiển này không chỉ nghìn điểm mà cả vạn điểm luôn, thế nên cô con gái bỗng bị đẩy ra TYT sau luôn rồi.

Mặc Lộ Túc tỉnh lại đã là xế chiều. Tân Nhạc vẫn còn ở trong viện. Cổ tạm thời xin nghỉ công việc bên phía Sở Thị, nghe cách nói của mẹ cô thì sớm muộn gì cũng sẽ nghỉ việc.

Tân Nhạc đỡ Mặc Lộ Túc ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Anh còn thấy khó chịu chỗ nào nữa không?”

Mặc Lộ Túc khẽ lắc đầu, vỗ vỗ lên mu bàn tay Tân Nhạc, “Bác sĩ Cừu với bác sĩ Triệu đã tới chưa?”

“Không phải đã chốt phương án điều trị rối à? Anh đừng nghĩ nhiều nữa.” Tân Nhạc chèn gối cho anh, cô không ngờ rằng ngay câu đầu tiên sau khi tỉnh dậy anh lại hỏi chuyện của cô.

Tất nhiên Mặc Lộ Túc biết phương án đã được quyết định, nhưng anh vẫn thấy không yên tâm, hoặc có lẽ khi nào chuyện này chưa kết thúc thì anh sẽ không thể nào yên tâm được.

Làm bác sĩ đã nhiều năm, anh rõ biết phải chuẩn bị sẵn sàng tâm thế như nào, nhưng đây là lần đầu tiên anh không thể nào vững lòng được, vì người anh không bỏ được chính là cố.

Lần này đọ sức với ông trời, anh buộc phải khiến ông trời nghe theo anh thì anh mới có thể thắng được.

Mẹ Tân Nhạc bung canh xương ra. Tân Nhạc thấy vậy liền vội vàng dựng cái bàn nhỏ lên.

“Chuyện của Nhạc Nhạc cứ làm từng bước một xem. Cô cũng không cầu gì cả, chỉ cần nó sống khỏe mạnh là được rồi.” Mẹ Tân Nhạc nói, dù cho họ đã tiêm mũi dự phòng trước, nhưng tính mạng của Tân Nhạc vẫn phải đặt lên hàng đầu.

Tuy biết điều này là không công bằng với đứa nhỏ, nhưng bà vẫn cảm thấy lo lắng cho con gái bà hơn.

“Còn đứa bé này cứ để ông trời quyết định đi vậy.” Mẹ Tân Nhạc nói xong lại lấy thìa đặt vào bát.

Tân Nhạc cúi đầu không nói gì, chỉ lặng lẳng bưng bát canh xương, bắt đầu đút cho Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc cũng không nói gì cả, chỉ chú ý tới từng biểu cảm của Tân Nhạc, chú ý tới sự nhẫn nhịn của cô.

Lần này anh phải thử, thử xem liệu có thể kéo đứa bé này đứng từ trước đoàn người ra phía sau không.

Sau khi Mặc Lộ Tức ăn vài thìa liền nắm lấy tay Tân Nhạc ra hiệu cho cổ đủ rồi, sau đó lại ngẩng lên nhìn mẹ Tân Nhạc, “Tân Nhạc, em đưa cô về nghỉ đi.”

“Không cẩn, không cần đâu, cô tự về được.”

“Anh/Cậu muốn đuổi em/tôi đi để gọi hội bác sĩ Cửu tới chứ gì?”

Cả Tân Nhạc và mẹ đồng thời lên tiếng.

Mặc Lộ Túc: “...”

“Không phải, tại cháu thấy hơi mệt nên muốn ngủ một lát thôi.”

“Anh chỉ vừa mới tỉnh lại thôi đấy.” Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ mặt “anh bớt lừa em đi”, như thể cô đã nhìn thấu suy nghĩ của anh rồi vậy.

Đúng là Mặc Lộ Túc có ý này thật. Tân Nhạc đi rồi về cũng phải mất tầm một tiếng đồng hồ, nên anh muốn nhận một tiếng đồng hồ này để xác định lại phương án điều trị.

Mẹ Tân Nhạc khẽ cười, xua tay nói: “Không xa, cổ tự về cũng được, không sao, không sao đâu.”

Tân Nhạc ngoảnh lại nhìn mẹ, “Mẹ, tối nay mẹ không phải tới nữa đâu.”

“Để mẹ nấu bữa tối mang đến cho hai đứa, đồ bên ngoài không ăn được đâu.” Mẹ Tân Nhạc nói xong liền thở dài rồi đi về.

Sau khi Tân Nhạc thấy mẹ mình về rồi mới gập bàn nhỏ lại, vừa ngồi xuống liền bị Mặc Lộ Túc bắt lấy cổ tay để bắt mạch cho cổ.

Tân Nhạc muốn rụt tay về, “Em không sao, anh cũng có phải là bác sĩ phụ trách em đâu.”

Mặc Lộ Túc ngẩng lên nhìn cô. Tân Nhạc tự động im bặt. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được việc người đàn ông này không nổi giận mà cũng đủ uy nghiêm.

“Tim đập nhanh rồi hả?” Mặc Lộ Túc khẽ hỏi.

“Hơi hơi, nhưng không nghiêm trọng lắm.” Tân Nhạc nói xong lại lập tức bổ sung ngay một cầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv