Thủy An Lạc về đến nhà liền nằm vật ra giường. Sở Ninh Dực cởi áo treo lên giá, “Thân thể em không sao chứ?”
“Đâu có sao đâu.” Thủy An Lạc nói, ngồi dậy nhìn Sở Ninh Dực: “Anh có ý gì?”
“Dạo này em hay ăn cơm với Tân Nhạc còn gì, hơn nữa ả đàn bà kia vốn hận em.” Sở Ninh Dực nói, kéo Thủy An Lạc đứng dậy, “Hôm em đi ăn nướng với Tân Nhạc ấy, bị người ta bỏ mấy bức ảnh máu thịt mơ hồ vào túi em có biết không?”
“Hả?” Thủy An Lạc chớp mắt, chuyện này có đúng là không biết thật.
Sở Ninh Dực vươn tay xoa xoa đầu cô, “May mà tửu lượng của em chỉ một chén đã say rồi.”
“Ai một chén đã say, em uống...” Thủy An Lạc nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức ngậm miệng lại, âm thầm ảo não, cổ điển rối hay sao? Tự nhiên lại tự khai ra
“Uống bao nhiêu, nói đi xem nào.” Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng.
“Mai em sẽ đi kiểm tra, mai em sẽ đi.” Thủy An Lạc cười hì hì nói, vòng qua Sở Ninh Dực chạy vào phòng tắm, sợ chết mất.
Hôm sau Thủy An Lạc liền đi kiểm tra, không phải vì lý do nào khác mà là vì chính mình. Ai biết một kẻ tâm thần như Trần Thiến Đổng rốt cuộc sẽ làm gì?
Nhưng kết quả xét nghiệm của cô rất ổn, tuy không được bình thường cho lắm, hẳn là hôm ăn nướng cũng ăn nhầm phải thuốc an thần nhưng ảnh hưởng không nhiều, trải qua mấy ngày nồng độ đã thấp đi.
Mùng tám, học sinh lớp mười hai đều phải đi học.
Tân Dương cũng không ngoại lệ, cho nên cậu phải về đi học.
Lần trước Tân Dương bị xuất huyết dạ dày, mẹ của Tân Nhạc nói sao cũng không thể để cậu trọ lại ở trường. Nhưng con gái lại xảy ra chuyện như vậy, bà không thể đi được, cho nên kết quả là ba của Tân Nhạc quay về phụ trách việc cơm nước cho con trai. Dù sao lớp mười hai cũng là năm quan trọng, họ không dám khinh thường, còn mẹ Tân Nhạc thì ở lại chăm sóc con gái.
Tân Dương biết tình trạng nghiêm trọng của chị gái. Cậu muốn nói cậu tự chăm sóc mình được, không muốn khiến ba mẹ lo lắng vào thời điểm này. Đáng tiếc chữ tín của cậu đã bị phá sản từ lâu rồi.
Mặc Lộ Túc nắm tay Tân Nhạc, nhìn mẹ cô sắp xếp gọn lẹ. Lúc này anh mới nhận ra, Tân Nhạc đi theo anh chính là phúc của anh.
“Mẹ, con tự lo được, ba con cũng đâu biết nấu cơm, mẹ để cho hai ba con về ăn mì tôm ả? Chẳng phải cũng vô dụng sao?” Tân Nhạc không kìm được nói.
“Vậy để ba con lại đây để ba người ăn mì tôm à?” Mẹ của Tân Nhạc quay lại trừng mắt nhìn con gái mình. Bà vốn định nói con cũng đâu có mẹ chồng, lại nghĩ đến Mặc Lộ Túc nên không thốt ra.
Nhưng bà không nói, Mặc Lộ Túc cũng hiểu.
Tuy nhà họ Mặc không thiếu người hầu, nhưng chung quy cũng không thể bằng sự chăm sóc của mẹ được.
Nhưng Tân Nhạc giờ không thể rời khỏi thành phố A, bởi vì điều kiện chữa bệnh tại thành phố S không thể nào bằng thành phố A. Anh cũng lo lắng cho sức khỏe của Tân Nhạc.
“Không sao đâu, dù sao cũng chỉ hai ba tháng thôi mà, ba nhờ có con đỡ cho một chút là được.” Ba của Tân Nhạc nói.
“Cô chú, cháu xin lỗi, lúc này cháu lại...”
“Người một nhà nói xin lỗi cái gì. Tân Dương, con liệu hồn đấy, bốn tháng tới mà để xảy ra chuyện gì nữa thì xem mẹ xử lý con thể nào.” Mẹ của Tân Nhạc tức giận nói với con trai, “Quay về bảo ba đổi sang học ngoại trú. Từ nhà chúng ta đến trường con cũng chỉ có nửa tiếng đồng hồ thôi.”
Tân Dương hơi nhún vai, ấn ấn vai cho ba mình.
Mặc Lộ Tức ngẩng đầu nhìn Tân Nhạc, cô cũng đang nhìn anh. Mặc Lộ Túc nắm chặt lấy tay cổ. Lúc này, dù có nói gì anh cũng sẽ không buông đôi tay này ra nữa, tuyệt đối không.