“Mặc Lộ Túc căn bản không hề thích cô, chỉ có đồ ngu như có mới lẽo đẽo theo anh ta mà thôi.” Trần Thiện Đồng TVT nói, cuối cùng cũng đứng dậy được, chậm rãi bước đến gần song cửa.
Tân Nhạc thầy cô ta lại gần, hai tay siết chặt lại, “Tình bạn của cô quá kinh khủng.”
“Thủy An Lạc không khinh khủng à? Trên tay cô ta có bao nhiêu mạng người, vì sao cô còn đối xử tốt với cô ta như vậy?” Trần Thiến Đồng đột nhiên lớn tiếng nói, “Chính cô ta đã cướp mất trái tim của chồng cô, cô còn làm bạn với cô ta. Tân Nhạc, sao cố lại để hèn như thế hả.”
“Cô ấy ác, cô ấy không từ thủ đoạn, nhưng cô ấy chưa bao giờ làm tổn thương đến người vô tội.” Tân Nhạc tức giận nói, “Còn cô thì sao, Trần Thiện Đồng, chưa nói đến chuyện quan hệ giữa chúng ta chưa tốt đến mức như vậy, cho dù là chị em thực sự, cô cũng không có quyền làm thế. Tôi và chồng tôi thế nào là chuyện của chúng tôi. Cô là người ngoài, dựa vào cái gì mà nhúng tay vào?”
Trần Thiện Đồng hơi sững lại một chút, hai tay bám lên mặt kính, “Cô là bạn tôi mà lại phản bội tôi, Tân Nhạc, cô đáng chết, cô phải chết cùng với tôi.”
Tân Nhạc theo bản năng lùi lại phía sau một bước, nhìn ả đàn bà điên cuồng bên trong, “Trần Thiện Đồng, cô không chỉ không hiểu tình yêu là gì, ngay cả tình bạn cô cũng không hiểu. Nói cho cùng, cô chỉ là một con điên không có bất cứ tình cảm nào mà thôi.”
“Không, không phải vậy, cô là bạn tôi, cô thuộc về tôi...”
“Vậy nên, thuốc an thần tôi uống là do cô bỏ vào. Thuốc an thần không có tác dụng, cô lại có suy nghĩ lái xe đâm chết tôi. Trần Thiến Đồng, sao cô có thể ghê tởm như vậy chứ?” Tân Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói, “Người như cô, đáng chết.”
“Ha ha ha, tôi chết rồi, cô cũng không sống được lâu đầu, đổ nướng hôm đó ăn ngon không? Sủi cảo hổm giao thừa có ngon không? Những đồ có đặt ngoài ăn có ngon không? À, đúng rồi, nghe nói đứa con đầu tiên của cô bị chết lưu trong bụng, chưa điều tra được nguyên nhân à? Tân Nhạc, tôi sẽ chở cổ đi theo tôi, đi cùng với đứa bé kia, chắc chắn đấy.” Trần Thiện Đồng mở miệng cười ha hả nói.
Tay của Tân Nhạc càng siết chặt hơn, chặt đến mức toàn thân cô như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
“Trần Thiện Đồng!!!” Hai tay Tân Nhạc bỗng nhiên đập lên tấm kính, cặp mắt đỏ ngầu, giống như có thể bóp chết người bên trong bất cứ lúc nào.
“Tôi chỉ đang giúp cô mà thôi, anh ta không yêu cô, anh ta không yêu cô chút nào hết. Cô xem, rời xa anh ta không phải cô sống rất vui vẻ hay sao? Cô có thể là chính mình, có thể làm chuyện mình muốn làm, không phải rất tốt hay sao?” Trần Thiện Đồng mỉm cười nói.
“Tôi đang giúp cô, giúp cố...” Trần Thiện Đồng cười, giống như một ác ma từ địa ngục thoát ra, lấy danh nghĩa tình bạn làm những chuyện táng tận lương tâm.
Tân Nhạc hơi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra bên trong đã đẩy sự tàn nhẫn. Cô lấy một cái lọ từ trong túi xách của mình ra, sau đó đặt lên bàn, “Biết đây là cái gì không? Euthanasia - chết không đau, tôi vốn định dùng cách khác, nhưng tôi nghĩ, không phải dùng nữa, so với việc để cô chết thì cho cô sống để chịu đựng hết mọi sự giày vò này thích hợp với cô hơn.”
Nói xong, Tân Nhạc xoay người bỏ đi. Lúc đi đến của cô lại quay đầu lại, “Tôi biết, cô làm bao nhiêu chuyện như vậy không phải là vì muốn tìm cái chết hay sao? Bởi vì sớm muộn gì cô cũng sẽ chết, nhưng cô không dám tự sát, nếu đã vậy thì hãy sống tiếp đi, hưởng thụ sự đau đớn mà ung thư mang tới, đau đớn mà bệnh tim và bệnh tâm thần mang lại. Trần Thiển Đồng, đừng coi tất cả mọi người là con thỏ. Thỏ bị ép cũng biết cắn người. Đứa con mà cô vợ tôi, chờ cô chết rồi từ từ mà trả.”