Chân mày Mặc Lộ Túc cau lại, tiếp tục cầm lấy cổ tay Tân Nhạc. Trước kia anh còn hoài nghi, nhưng giờ xem ra suy đoán của anh không hề sai, Tân Nhạc trước kia thực sự đã sử dụng một lượng lớn thuốc an thần.
Là một lượng lớn!
Có thể hiện giờ cô ấy chưa cảm thấy không thoải mái ở đâu cả, nhưng càng kéo dài, tim của cô ấy sẽ càng phải chịu nhiều tổn thương hơn nữa.
Tân Nhạc nhìn vẻ nghiêm túc của anh, cẩn thận ngẫm lại, mấy ngày nay cô chẳng uống thuốc gì cả chứ càng đừng nói tới cái loại thuốc an thần này.
“Em thực sự không...”
“Em cứ đi làm xét nghiệm máu đi đã.” Mặc Lộ Túc ngắt lời cô.
Tân Nhạc hơi mím môi, cuối cùng gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Mặc Lộ Túc nhíu mày, với lấy di động.
Tân Nhạc đi làm xét nghiệm máu, sau đó liền ở bên đó chờ kết quả luôn.
Bác sĩ Lưu kiểm tra sơ bộ cho cô, cất tiếng hỏi: “Dạo này cô có cảm thấy buồn nôn hay tim đập nhanh, tay chân uể oải hay đầu váng mắt hoa gì không?”
Tân Nhạc lắc đầu: “Không, dạo này tôi rất bận nhưng không thấy bị như vậy.” Đầu tiên là em trai nằm viện, xong Mặc Lộ Túc lại gặp tai nạn, cô bận như chong chóng, nào có thời gian để mà ốm chứ.
“Có thể là vì có quá bận bịu cho nên chưa nhận ra.” Bác sĩ Lưu nói, lúc trước Viện trưởng đã dặn tôi chuẩn bị cho cô một buổi xét nghiệm máu, tôi còn đang nghĩ là làm sao? Không tin chính cô tự thử xem, mạch đập quả thực có vấn đề.”
Tân Nhạc vẫn không hiểu lắm, “Nhưng dạo gần đây đúng là tôi không hề tiếp xúc với thuốc an thần gì cả.”
Bác sĩ Lưu nhíu mày. Lúc y tá chuyển kết quả xét nghiệm tới, ông ấy thoáng nhìn qua một lần, có điều sắc mặt còn khó coi hơn cả khi nãy.
Tân Nhạc sửng sốt một chút: “Sao, sao vậy?”
Sắc mặt của bác sĩ Lưu ngoại trừ khó coi ra thì còn ẩn chứa một loại cảm xúc khác.
Tân Nhạc gọi nó là: Xấu hổ!
Móa, xem cái bệnh án thôi mà, xấu hổ cái vẹo gì chứ?
Bác sĩ Lưu đưa báo cáo cho cô. Tân Nhạc tò mò cầm lấy, những chỉ số trên cơ thể cô đều khá thấp, thậm chí có thấp dưới mức bình thường, có điều mục xét nghiệm máu có dấu hiệu có thai kia là cái quỷ gì?
“Cái này...”
“Hay là cô cứ đưa cho bác sĩ Mặc xem xem. Tình hình rất nghiêm trọng, may mà bác sĩ Mặc phát hiện sớm, nếu không mấy ngày nữa chắc cô cũng mất mạng luôn rồi.” Về phần kết quả có thai gì đó kia ông ấy vẫn không nên nhắc đến thì hơn. Hai người đã ly hôn lâu như vậy rồi, ai biết là vẫn lén lút qua lại với nhau hay là bác sĩ Tân người ta đã có bạn trai mới chứ.
“Không, không phải, có thai nghĩa là sao?” Tân Nhạc có chút ngơ ngẩn. Cô và Mặc Lộ Túc chỉ có duy nhất một lần vào hôm Giao thừa, làm sao lại...
“Ừm... chắc là mới gần đây thôi, dù sao thì kết quả của xét nghiệm máu so với những xét nghiệm khác về mang thai thì chính xác hơn rất nhiều, cho nên chỉ cần một tuần cũng có thể kiểm tra ra rồi.” Bác sĩ Lưu muốn nói: Cô mang thai cô còn hỏi tôi nghĩa là sao? Cái này tôi không gánh nổi đâu, bị Viện trưởng biết chẳng phải sẽ giết chết tôi luôn à!
“Nhưng bác sĩ Tân à, đều là người làm bác sĩ, chuyện này cô cũng hiểu, với tình trạng sức khỏe hiện giờ của cô, tuyệt đối không thể giữ đứa bé này lại được.” Bác sĩ Lưu nghiêm túc nói.
Tân Nhạc sửng sốt ngẩng đầu, toàn thân run rẩy kịch liệt chỉ vì một câu nói của ông.
Không thể giữ được!
Đứa con đầu lòng của cô đã chết trong bụng, giờ đứa thứ hai còn chưa thành hình đã bị kết án tử hình.
“Bác sĩ Tân, tôi biết chuyện này rất khó chấp nhận đối với cô, nhưng hiện giờ bên trong cơ thể cô có tồn tại một lượng lớn thành phần thuốc an thần. Đứa bé giờ đang ở kỳ phân tách, chắc cô cũng hiểu.” Bác sĩ Lưu nhíu mày nói.