Tân Nhạc trông nom cả một đêm không dám chợp mắt. Cô chỉ sợ Mặc Lộ Túc đột nhiên có biến chứng gì đó. May mà sức khỏe bình thường của Mặc Lộ Túc vốn đã tốt cho nên buổi tối đầu tiên vẫn được xem là an toàn.
Sáng sớm Tân Dương lại tới. Phòng bệnh của cậu ở cách đó không xa.
“Anh rể không có vấn đề gì chứ?” Tân Dương tự giác sửa lại xưng hô.
Tân Nhạc cũng không ngăn cản mà chỉ kéo chăn cho Mặc Lộ Túc. Cô muốn rút tay của mình ra nhưng lại phát hiện anh nắm rất chặt.
Ánh mắt của Tân Dương di chuyển xuống dưới rồi chặc lưỡi nói: “Xem ra là không sao rồi, anh rể cũng chạy không thoát nhỉ!”
“Chỉ biết nói linh tinh!” Tân Nhạc nói, tâm tình cũng tốt hơn.
“Xem ra vụ tai nạn giao thông này cũng đáng giá lắm! Cái kẻ gây họa kia lại thành công thần với hai người rồi! Xem ra có người không về được thành phố S rồi!” Tân Dương thở dài nói.
Tai nạn giao thông?
Nhắc tới tai nạn giao thông thì Tân Nhạc cũng chợt nhận ra rằng, dường như lúc đó cô thấy được người kia chính là... Trần Thiến Đồng.
Nhưng mà tại sao?
Cô với Trần Thiến Đồng xưa nay không thù không oán, vậy thì tại sao cô ta lại muốn giết cô chứ?
“Nhưng mà chị An Lạc có nói việc này ngài Sở đã giải quyết rồi, chị không cần phải lo lắng đâu!” Tân Dương nói.
Tân Nhạc gật đầu: “Hôm nay em xuất viện rồi! Còn không mau đi thu dọn đồ đạc đi?” Tân Nhạc nói rồi cẩn thận rút tay của mình ra.
Tân Dương đi tới ngồi xuống ghế sofa rồi hừ một tiếng: “Không có tâm tình, nửa đêm hôm qua em lướt tin tức thì đột nhiên thấy một cái tin về scandal của Phong Phong và Triệu Uyển Uyển! Làm em sợ muốn chết, ai mà biết mới quay đi quay lại đã không thấy tăm hơi đâu, sáng sớm hôm nay thì thấy tin Sở Thị khởi tố báo giải trí Hương Tiêu! Chậc chậc, tốc độ này thật là dọa chết người mà!”
“Em đừng có đọc mấy cái tin tức rồi nói lung tung nữa! Phong Phong với Triệu Uyển Uyển không có quan hệ gì đâu! Nếu thật sự muốn xét quan hệ thì suýt nữa Triệu Uyển Uyển còn phải gọi Phong Phong một tiếng sư thúc đấy!” Tân Nhạc nói rồi đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân, để mình tỉnh táo hơn một chút.
Tân Dương hấp ta hấp tấp theo vào rồi dựa cửa nói: “Chị, em muốn học Đại học Điện ảnh!”
“Tại sao?" Tân Nhạc vừa đánh răng vừa hỏi: “Chẳng phải em bảo là muốn học chữa bệnh à?”
“Ai muốn học y chứ?” Tân Dương dựa vào cửa, nói: “Em cảm thấy nếu em học quay phim thì sau này em có thể lưu giữ lại được rất nhiều điều đẹp đẽ.”
Tân Nhạc đánh răng, súc miệng rồi mới nói: “Em thích vì nó ngầu chứ gì?”
“Chị! Chị chẳng hiểu gì cả!”
“Ha, chị không hiểu đâu! Em đi mà nói với ba mẹ ấy!” Tân Nhạc nói rồi rửa mặt đi ra ngoài.
“Chị...” Tân Dương vội vàng đuổi theo, chính vì cậu sợ ba mẹ không đồng ý cho nên mới tính toán kéo thêm một đồng minh. Nhưng Tân Dương còn chưa kịp nói gì thì ba mẹ Tân đã đến rồi.
Lúc này Mặc Lộ Túc cũng vừa khéo tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy ba mẹ Tân khiến Mặc Lộ Túc có chút căng thẳng. Về phần tại sao thì không cần đoán cũng biết, rõ ràng ba mẹ Tân Nhạc đã biết rõ thân phận của anh rồi.
“Mau nằm im đi đừng nhúc nhích! Thương gân động cốt một trăm ngày! Cậu phải dưỡng bệnh cho thật tốt mới được!” Mẹ Tân nói rồi đặt cặp lồng lên bàn, nhìn thế nào cũng thấy chàng rể này thật vừa mắt thế chứ.
“Cô chú, cháu…”
“Được rồi, có việc gì thì đợi vết thương khá hơn rồi nói!” Ba Tân Nhạc trầm giọng nói, nghe giọng điệu cũng không có vẻ gì là thoải mái.
Mặc Lộ Túc khựng lại một chút, tự biết là người bố vợ này không dễ nói chuyện rồi.
“Lộ Túc, đây là canh xương sườn cô nấu cho cháu, mau nếm thử đi!” Mẹ Tân Nhạc cười híp mắt lên tiếng.
“Con bị bệnh cũng đâu thấy mẹ nấu gì cho con chứ?” Tân Dương oán giận nói.
Mẹ Tân lập tức bắn một cái liếc mắt qua: “Con là tự làm tự chịu, mẹ còn chưa xử lý con đã là may mắn lắm rồi, con còn dám đứng đó mà ra điều kiện với mẹ hả?”
Tân Dương: “...”
Khóe miệng của Mặc Lộ Túc khẽ cong lên, trước đây mỗi khi bị ốm anh đều một thân một mình tự lo tất cả, sau đó anh lại cảm thấy bản thân còn chẳng có tư cách mà bị ốm. Thế nhưng bây giờ vừa tỉnh lại đã có cảm giác được người khác quan tâm...
Cảm giác này thật thích!