Vậy nên tối hôm nay những người còn chưa đi ngủ đã bị một dòng tin tức làm cho ngây người.
Lúc Sở Ninh Dực đang đi tắm, Thủy An Lạc ngồi đọc tin liền thấy được một bài báo với tiêu đề: [Vợ chồng Phong Triệu phim giả tình thật! Sự quan tâm ngọt ngào trong đoàn làm phim.]
Bên dưới là một tấm ảnh, Triệu Uyển Uyển cầm một cái ly trong tay đang cười tươi nhìn Phong Phong, theo người biết chuyện nói thì đó chính là cái ly chuyên dụng của Phong Phong.
Má...
Thủy An Lạc chậc lưỡi nói, tiện tay còn gửi sang cho cả Kiều Nhã Nguyễn rồi nói: “Anh Sở, người biết chuyện trong công ty điện ảnh và truyền hình của anh đúng là không ít nhỉ.”
Sở Ninh Dực mới bước ra khỏi phòng tắm, đang vừa lau đầu vừa nhìn cô gái đang nghịch di động trên giường: “Cái gì?”
“Cái gì mà gì, tự anh xem đi! Rõ ràng là cách xa vạn dặm nhé? Cái gì mà ngọt ngào với quan tâm chứ, điên à!”
Thủy An Lạc nói.
Sở Ninh Dực cúi đầu liếc nhìn một cái rồi cầm lấy di động của Thủy An Lạc, sau đó gọi đến một số liên lạc.
“Là tôi đây.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, đây không phải là lần đầu tiên anh lấy di động c ủa Thủy An Lạc gọi điện thoại cho nên Thủy An Lạc cũng đã sớm quen rồi: “Khởi tố bài báo đăng tối ngày hôm nay, còn nữa, tìm nhân viên đoàn làm phim nào chụp tấm hình đó rồi phát tán ra ngoài, tìm được rồi thì khởi tố yêu cầu bồi thường dựa theo hợp đồng!” Sở Ninh Dực nói xong liền cúp máy rồi đặt nó lên bàn.
Thủy An Lạc nằm lì trên giường, cô với tay lấy di động của mình: “Chậc, chậc, chậc, Sở tổng à, ngài đúng là mạnh mẽ quyết đoán thật đấy! Người ta thì đều ước có scandal gì gì đó, đến chỗ ngài thì hay rồi, tin tức vừa mới xuất hiện được năm phút đồng hồ thì ngài đã khởi tố người ta!”
“Nếu không thì sao đây? Hay là anh mới người đó ăn một bữa cơm, nói cho người đó biết ông đây đã chuẩn bị xong hết rồi, ông đây muốn khởi tố?” Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng: “Sở Thị không phải công ty dựa vào scandal để nổi tiếng! Mấy thứ này tuyệt đối không được phép xuất hiện trong Sở Thị!”
Thủy An Lạc bĩu môi, tải lại bản tin hai lần thì phát hiện bài báo kia đã biến mất không chút tăm hơi, ngay cả bài đăng lại cũng không thấy, không thể không nói hiệu suất của mấy người kia thật là nhanh.
Sở Ninh Dực đã ra tay thì hiệu suất sao có thể không nhanh cho được.
Thủy An Lạc đọc hết tin tức liền bỏ di động xuống, sau đó nằm lên ngực của Sở Ninh Dực rồi thấp giọng nói: “Tân Nhạc nói đàn anh đã tỉnh rồi, bảo anh không cần phải lo lắng.”
“Anh lo lắng?” Sở Ninh Dực dùng một tay ôm lấy bả vai của Thủy An Lạc rồi bật cười một tiếng.
“À, là bảo em đừng lo lắng!” Thủy An Lạc quả quyết sửa miệng, cái đồ ưa làm bộ làm tịch này đúng là biết cách làm bộ làm tịch mà.
“Em lo lắng cho cậu ta à?” Giọng của anh Sở không thể nói là tốt được.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc nhìn người đàn ông đang đẩy mình ra, dáng vẻ nhìn cô như một con báo đang trong trạng thái chuẩn bị tấn công con mồi thì khựng lại một chút, sau đó nói một cách đương nhiên: “Chị dâu như mẹ! Em đây là đang quan tâm anh ấy như một trưởng bối!” Thủy An Lạc nói xong câu này quả thực muốn vỗ tay cho bản thân mình, sao cô lại thông minh thế cơ chứ?
Lời nói này không sai chút nào, tuyệt đối không hề có sơ hở!
Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của vợ ngốc nhà mình thì hừ một tiếng.
Thủy An Lạc âm thầm vỗ ngực, biết việc này coi như cho qua rồi.
Thủy An Lạc tự động sáp lại gần, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay của Sở Ninh Dực: “Nhưng mà lúc đàn anh tỉnh lại thì chú đã rời đi rồi, nhất định anh ấy sẽ cảm thấy thất vọng lắm!”
“Lớn chừng nào rồi còn thất vọng cái gì? Em yên tâm đi, cậu ta tỉnh lại mà trông thấy Tân Nhạc thì còn sướng hơn so với việc trông thấy ba mình nhiều!” Sở Ninh Dực nói rồi tự tay tắt đèn, đi ngủ.
Thủy An Lạc câm lặng, anh Sở thật là chỉ thích nói thật.