Má nó!
Kiều Nhã Nguyễn buồn bực hừ một tiếng.
“Anh nghĩ nếu như bây giờ anh nói một câu chuyển nghề với em thì chắc em sẽ đập cho anh một cái luôn quá! Được rồi, đừng làm kiêu nữa, đã mặc quân phục trên người thì em còn có lựa chọn nào khác sao? Yên tâm đi, về sau anh không phải đi quay, con gái không phải đi học thì anh sẽ dẫn con bé tới thăm tù em!”
“Thăm tù?” Khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn giật giật: “Anh nói như thế là đang ngứa đòn đấy hả?”
“Hừ, trời cao hoàng đế xa! Em có đánh cũng không đánh tới!” Phong Phong hừ lạnh nói.
Kiều Nhã Nguyễn thầm nghĩ, hẳn là người đàn ông này cũng rất để ý, chứ nếu không thì sao có thể nói mấy câu như vậy được.
“Em muốn mang Tiểu Bất Điểm đi.” Kiều Nhã Nguyễn buồn bực nói, cô thật sự không nỡ xa con gái mà.
“Tổ tông ơi em vừa phải thôi!” Phong Phong vội nói: “Cái chuyện di quân này chẳng ai biết sau này sẽ thế nào, trẻ con thì cần đi học, em đừng bắt con bé lăn lộn nữa.”
“Anh chẳng yêu em gì cả, để em phải đi một mình!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.
“Nói cái khỉ gì thế hả? Năm đó là ai tự dưng chạy đi nhập ngũ thế? Anh bắt em đi à?” Phong Phong bật cười, nói: “Nếu đã làm, thì làm cho đến nơi đến chốn đi.”
“Câu đó thì ai mà chả biết, em chỉ muốn than thở vài câu với anh mà cũng không được sao hả?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa bắt đầu lăn lộn trên giường.
“Được, được, được, anh biết vợ anh mà, cứ nói đi! Anh nghe, hay là để anh giúp em chửi vài câu nhé?” Phong Phong tốt tính dỗ dành vợ nhà mình, làm sao anh có thể cam lòng để hai người họ xa nhau được.
Thế nhưng thân là một quân nhân, trước là quân sau mới là nhân, đây chẳng phải là chuyện đã biết từ sớm rồi đó sao?
Kiều Nhã Nguyễn bị Phong Phong chọc cười, cô đưa tay lau nước mắt: “Anh vẫn đang quay phim đó à?”
“Ừ, tối nay phải quay cho bằng hết mấy phân cảnh trong đêm. Lúc này anh đang ở trường học đây, không ngờ anh vừa mới thấy được ảnh chụp của vợ anh trong hội trường đấy! Ngầu thật, hóa ra cũng là một nhân vật có tiếng trong trường!”
“Anh thì ngon rồi! Hình như ảnh của anh được dán ở vị trí đầu tiên thì phải, lại còn ở vị trí cao nhất nữa! Người không biết còn tưởng đấy là di ảnh của anh luôn đấy!” Kiều Nhã Nguyễn hầm hừ nói. Trước đây cô không chú ý lắm, sau khi quen biết Phong Phong thì mới phát hiện người được nhà trường vinh danh cao nhất lại là Phong Ảnh đế.
Phong Phong cúi đầu cười: “Ảnh chụp của hai chúng ta cũng không tệ lắm, đợi chỉnh sửa xong rồi sẽ cho em xem.”
“Dùng ảnh của em? Dùng ảnh của em làm gì?” Kiều Nhã Nguyễn có chút hồi hộp.
“Không nói cho em biết đâu.” Phong Phong vừa nói vừa dựa vào lan can nhìn sân trường yên tĩnh không một bóng người: “Ngày mai để anh đưa Tiểu Bất Điểm đi xem trường của ba mẹ con bé, mà tiếc là anh lại đi sớm quá.”
“À vâng, đúng là ngài chết sớm thật.” Tâm tình của Kiều Nhã Nguyễn tốt hơn trước rất nhiều, hiện tại đã có thể nói giỡn với Phong Phong rồi.
“Ha, gái à, chúng ta có thể vui vẻ tán gẫu được không đây?” Phong Phong giả vờ nghiêm túc nói, “Anh đang nói chuyện lãng mạn đấy nhé!”
“Phong Phong! Chuẩn bị!” Phó đạo diễn ở phía sau gọi.
“Bà xã, anh đi làm việc trước đây! Em mau đi ngủ đi, xong đợt này anh sẽ qua thăm tù em.” Phong Phong vừa nói vừa cầm di động đi về phía lễ đường.
Tiếp đến là cảnh quay ngoại cảnh của ba người, nam nữ chính và nam phụ. Lúc đầu cái cảnh quay ngoại cảnh này cũng không có gì, nhưng nhiệt độ bây giờ quá lạnh, Triệu Uyển Uyển phải mặc váy dài, đây chắc chắn là một thử thách đối với diễn viên nữ.
Diễn viên đóng nam phụ cũng là một diễn viên có chút danh tiếng. Anh ta nhìn Triệu Uyển Uyển đã mặc áo khoác dài đến mắt cá chân mà vẫn còn run lẩy bẩy vì lạnh liền không nhịn được nói: “Hay là... dùng kỹ xảo điện ảnh đi! Đằng nào công nghệ bây giờ cũng hiện đại như thế...”